Ỷ Thế Hiếp Người
Chương 12:
Ngày hôm sau lúc Triệu Thất tỉnh lại, phát hiện đầu mình đau đau, giống như đêm qua uống rất nhiều rượu. Một lát sau mới nhớ ra mình được Triệu Thập xoa bóp rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Chân không đau, tại sao đầu lại đau? Hắn buồn bực xoa huyệt thái dương, cảm giác đau đớn tản đi một ít, tìm giầy đi vào, dự định hưởng thụ mấy ngày không có Triệu Vũ Thành. Hắn đĩnh đạc sắn tay áo, muốn ra đường chơi một chút.
Đây là hoạt động Triệu Thất thích nhất, ở trong Triệu phủ hắn luôn bị người ta khi dễ bắt nạt nhưng một khi ra ngoài thì có thể khệnh khạng diễu võ dương oai rồi. Chỉ cần nhìn thấy bộ dạng thảm hại của người khác, hắn lập tức có thể quên đi tất cả những chuyện không vui.
Bởi vì chuyện lần trước mà đám thủ hạ kia đã bị đuổi ra ngoài, hiện tại hắn một thân một mình, cũng không dám đi trêu lão chủ quán mì kia nữa, mà trên đường cũng không ít người, nghiêm túc tìm xem nào, xem ai mình chơi được ——
À há. Kia rồi!
Một nam hài khoảng mười ba mười bốn tuổi đang giơ xâu kẹo hồ lô, vui vẻ chạy qua chạy lại trên đường. Triệu Thất thấy quanh nó không có người lớn liền lắc lư đi tới, cầm viên đá ném rơi cây kẹo hồ lô của nó, rồi cấp tốc khom lưng tiếp lấy.
Tiểu nam hài không có kẹo hồ lô, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn người trước mặt, cười ngọt ngào: “Cám ơn ca ca.” Nó đưa tay ra, cho rằng vị đại ca dung mạo rất đẹp này sẽ trả lại kẹo hồ lô vừa đỡ được cho nó.
Triệu Thất cũng cười, tự cắn một miếng.
“A, mua ở nhà đầu phố đúng không, tiểu tử ngươi mắt cũng không tệ đâu.” Triệu Thất chậm rãi gặm lấy vỏ bọc đường bên ngoài quả sơn tra, hàm răng trắng nõn né tránh thịt quả, chỉ lo dính phải một chút vị chua, ăn rất tập trung.
Đứa bé kia bây giờ mới hiểu được kẹo hồ lô của mình bị người ta cướp mất. Nhưng nó tự xưng là nam tử hán có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, chưa bao giờ đứng bên đường khóc nháo, trưởng bối trong nhà không cho phép nó đánh nhau, cho nên chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn kẻ ác đang đứng trước mặt say sưa thưởng thức đồ ăn của mình.
Hưởng thụ ánh mắt căm giận mà không dám nói của sinh vật yếu ớt này, cùng với cái chỉ chỉ chỏ chỏ của người khác, Triệu Thất ăn đến vui sướng, liếm sạch sành sanh vỏ bọc đường của xâu quả, chỉ còn dư lại quả sơn tra trơ trụi. Hắn cúi đầu nhìn thằng nhãi vẫn đang ngó chừng hắn, liền cầm chuỗi sơn tra trụi lủi đưa tới: “Ầy, cho ngươi, ăn đi.”
Đứa bé trợn mắt nhìn hắn, gạt tay hắn ra, tức giận đùng đùng nói: “Buồn nôn!”
Triệu Thất cười ha hả, cố ý lè lưỡi liếm lên quả sơn tra trên đỉnh xâu, cầm ở trước mặt nó khua khoắng: “Ha ha ha, không muốn sao, nước miếng của ta cũng không bẩn —— í?”
Kẹo hô lô vốn cầm trong tay đột nhiên biến mất, Triệu Thất còn đang bỡ ngỡ, liền nghe tên tiểu quỷ kia vui cười hớn hở mà gọi một tiếng, “Sư thúc tổ”.
Hắn cảm thấy không ổn, cũng không quay đầu lại nhìn xem là cao nhân phương nào, trực tiếp bỏ chạy. Nhưng mà một trận gió mát phất qua, trước mắt hắn bỗng nhiên nhiều thêm một người.
“Ngươi lại dám bắt nạt Tiểu Mông.” Người kia trầm giọng nói, “Lúc trước giáo huấn ngươi ngươi quên rồi đúng không?”
Người này vóc dáng cường đại, mày kiếm mắt sao, quanh thân tản ra một luồng chính khí oai nghiêm lẫm liệt, lúc này hơi nhíu lông mày, chính là Nhạc Thính Tùng mấy ngày không gặp.
“Ta, ta không bắt nạt nó!” Triệu Thất thấy là tên sát tinh này, chỉ lo y lại làm mình xấu hổ trước mặt mọi người, cho nên đánh chết cũng không thừa nhận.”Ta chỉ đùa với bé con thôi.”
“Sư thúc tổ, hắn cướp kẹo hồ lô của con, còn muốn con ăn nước miếng của hắn!” Đứa bé được Nhạc Thính Tùng gọi là Tiểu Mông này thấy có chỗ dựa, nhanh chóng mách tội Triệu Thất, “Có phải hắn muốn dụ dỗ con? Ở nhà con cũng có một gã hầu muốn làm vậy, liền bị mẹ con đuổi đánh.”
Nhạc Thính Tùng trừng Triệu Thất một cái.
Triệu Thất bị cái nhìn này làm cho run rẩy, trong lòng mắng thằng nhãi ranh chết bầm này nói hươu nói vượn, đang lúc lo sợ bất an, lại nghe thấy Nhạc Thính Tùng ra lệnh: “Há mồm.”
“Hả? Ôi chao!”
Miệng Triệu Thất thình lình bị nhét một quả sơn tra chua đến buốt răng. Vị chua loét nhanh chóng tràn ngập khoang miệng, làm cho hắn nhăn nhó mặt mày.
“Phụt —— ”
“Không được phun, toàn bộ ăn hết.” Nhạc Thính Tùng lạnh lùng nói, “Nếu ngươi ăn thiếu một quả, ta liền nhét vào mười xiên.”
Cũng không biết tại sao, Nhạc Thính Tùng lại khiến cho Triệu Thất sợ sệt còn hơn cả Triệu Vũ Thành. Dù sao Triệu Thất cũng biết Triệu Vũ Thành nhiều năm rồi, biết rõ đối phương cong thẳng ngang dọc thế nào, nhưng Nhạc Thính Tùng lại là kẻ coi trời bằng vung, tác phong làm việc khác hẳn với người thường, ra tay không để ý nặng nhẹ, quả thực là gia hoả sâu không lường được. Ví như lúc này, nếu như hắn ăn không hết, Nhạc Thính Tùng nhất định sẽ nói được làm được, không giống Triệu Vũ Thành, nhìn rất lợi hại, nhưng thực…
Triệu Thất hất đầu, vô cùng đáng thương mà cắn tiếp quả sơn tra. Tiểu Mông đối diện lom lom giám thị hắn: “Ngươi ăn nhanh lên, còn có năm viên, trước khi sư thúc tổ về mau ăn hết đi.”
Nhạc Thính Tùng đi mua kẹo hồ lô, Tiểu Mông ở lại trông coi, nhìn Triệu Thất sầu mi khổ kiểm mà hớn hở. Triệu Thất vừa nhìn liền biết thằng ranh này lớn lên không phải dạng gì tốt. Hứ!
“Này, ngươi gọi hắn là sư thúc tổ, là thứ gì thế?”
Tiểu Mông khinh bỉ nhìn hắn một cái: “Sư thúc tổ đương nhiên chính sư đệ của sư phụ của sư phụ ta. Ngươi mới là thứ gì í!”
Triệu Thất âm thầm ở trong lòng ghi nhớ cái danh này, lại hỏi: “Ngươi cũng là người giang hồ? Môn phái nào thế? Họ Nhạc kia sao lại có bối phận cao như thế?”
Tiểu Mông vừa khinh bỉ hắn vừa tự hào nói: “Nói ra chỉ lo ngươi sợ tè ra quần, ta chính là đệ tử thứ mười một của phái Thiên Môn đời thứ bảy, sư phụ chính là chưởng môn hiện thời, người trong giang hồ xưng một câu tiểu gia lừa gạt, chính là ta.”
Ha, quả nhiên rất giỏi lừa gạt. Triệu Thất cười thầm.
“Về phần sư thúc tổ ấy mà, là một nhân vật lớn cực cực kỳ nổi danh. Tuy rằng sư phụ không nói rõ, nhưng ta cũng nghe ra được ý của người, dùng công lực của sư thúc tổ, đủ để trở thành đệ nhất thiên hạ! Hơn nữa, sư thúc tổ có tư chất luyện võ ngàn năm khó mà tìm được, xuất thân lại càng cao quý.” Tiểu Mông nói văng cả nước miếng, vừa nhìn cũng biết là cực kỳ sùng bái vị sư thúc tổ này, nói tới đây, nó tỏ ra thần bí nhỏ giọng: “Sư Năm sư thúc tổ ra đời liền xảy ra cảnh tượng kỳ vĩ trong trời đất. Nghe đâu bởi vì chuyện này, cha người cũng không dám đặt tên, cuối cùng vẫn là đại văn hào tinh thông bói toán y thuật trình lên cái tên này.”
“Hắn là Nhạc Lam?!” Triệu Thất không nhịn được bật thốt lên.
“Ồ, sư thúc tổ tên là Nhạc Thính Tùng nha.” Tiểu Mông gãi đầu, “Ừ, nhưng danh tự này cũng rất quen tai…”
Triệu Thất cười khan: “Ha, đó là ta nhớ lầm.” Ngẫm lại cũng đúng, người kia xuất thân hoàng tộc, bất kể như thế nào cũng không thể lẫn vào chốn dân gian, chứ đừng nói đến việc lớn lên lại trở thành quả dưa ngốc thế này.
Thừa dịp Tiểu Mông còn đang trầm tư suy nghĩ, hắn lén lút tuốt xuống hai quả sơn tra cuối cùng, đang muốn tìm nơi vứt đi liền thấy Nhạc Thính Tùng bước lớn về phía này, xem thần sắc, tuyệt đối đã phát hiện ra hành động của mình.
Vì vậy, Triệu Thất chỉ có thể vô cùng ấm ức, bất đắc dĩ, đem hai quả sơn tra nhét hết vào trong miệng.
Nhạc Thính Tùng đi tới, đưa cho Tiểu Mông xâu kẹo hồ lô vừa mới mua. Lại thấy quai hàm Triệu Thất banh ra, chau mày, trông hắn cứ như con khỉ tội nghiệp nhìn mình, y liền sờ đầu hắn, tán thưởng thưởng cho hắn một con tò he làm bằng bột đường.
“Ngươi mua thứ rẻ rách dỗ trẻ con này cho ta làm gì?” Triệu Thất miệng chua muốn chết, trên mặt cũng không kiêng nể mà xoi mói nhìn món đồ chơi làm bằng đường kia, “Hơn nữa lớn lên trông như muốn ăn đòn, vừa nhìn liền thấy ghét!”
Nhạc Thính Tùng bật cười: “Lúc nãy ta bảo ông chủ dựa theo hình dáng ngươi làm một cái, sao, rất muốn ăn đòn?”
Triệu Thất hừ một tiếng, liền nói: “Í chà, ta vừa nãy nhìn lầm rồi, con tò he này anh tuấn tiêu sái, vừa nhìn liền biết là thanh niên tuấn kiệt tiền đồ vô lượng.”
“Thế thì được rồi.” Nhạc Thính Tùng gật đầu nói, “Con của ngươi ta nhịn không được ăn mất rồi, cái này là ta bảo ông chủ dựa theo hình tượng của ta mà làm.”
Triệu Thất cắn đầu người xuống, dùng hàm nghiến lên kèn kẹt kèn kẹt.