Văn Tuyết Vô Song
Chương 16:
Ngày thứ hai Đông Phương Vô Song rời giường, Phong Văn Tuyết còn đang ngủ say không tỉnh.
Đông Phương Vô Song nhớ tới Phong Văn Tuyết mấy năm qua như ngày nào cũng như ngày nào,sáng sớm đứng lên luyện công, hiện tại bởi vì mang thai mà ngừng lại, không khỏi cảm thán sinh hài tử thật không dễ dàng.
Bất quá lúc này hắn không biết chuyện không dễ dàng còn ở phía sau đâu.
Đông Phương Vô Song phân phó bọn hạ nhân một hồi, trước về Tĩnh Vương phủ, sau khi thăm hỏi qua phụ mẫu, liền tiến cung thỉnh an thái thượng hoàng, hoàng thái hậu, sau đó lại bị hoàng thượng gọi đi.
Đông Phương Quân Hòa nhìn Đông Phương Vô Song, cười nói: “Vô Song, hành trình Giang Nam lần này của ngươi ‘Thu hoạch’ không nhỏ a.”
Đông Phương Vô Song nghe vậy cười hắc hắc nói: “Chất nhi thật không nghĩ tới, thế nhưng đã sớm được làm cha.”
Đông Phương Quân Hòa nói: “Ta nghe nói ngươi đáp ứng Phong Tùy Liễu, hài tử tương lai với Phong Văn Tuyết, con trai lớn họ Đông Phương, con thứ họ Phong.”
Chuyện này Đông Phương Vô Song đã sớm viết thư hồi kinh, nói cho phụ mẫu cùng hai vị tổ phụ, hoàng thượng biết cũng không kỳ quái.
Hắn nói: “Chuyện này là chất nhi tự tiện làm chủ, xin hoàng thượng thứ tội.”
Đông Phương Quân Hòa nói: “huyết mạch hoàng gia, sao có thể lưu bên ngoài.”
Đông Phương Vô Song trong lòng hơi sợ hãi, ngoài miệng lại cười nói: “Bất kể họ gì, đều là của ta nhi tử chứ sao. Hơn nữa gia gia cùng tổ phụ cũng không phản đối.”
Đông Phương Quân Hòa khẽ mỉm cười, nói: “Mặc dù như thế, hoàng thái hậu và mẫu thân của ngươi cũng không thật cao hứng. Chỉ là chuyện này, nếu phụ vương bọn họ không có ý kiến, trẫm cũng không nên nhiều lời làm gì.”
Đông Phương Vô Song trong lòng thả lỏng, thầm nghĩ vẫn là tổ phụ thương ta a.
Quả nhiên viết thư nói cho tổ phụ, để cho tổ phụ nói trước với hoàng đế thúc thúc nói một tiếng là đúng, nếu không, hắn sẽ phải tư lợi bội ước.
Đông Phương Quân Hòa tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ trong lòng hắn, câu khởi khóe miệng, giọng nói một phen ôn hòa từ ái: “Ngươi và Phong Văn Tuyết đã định ra chung thân, đến nay hài tử cũng có, trẫm liền giúp người thành toàn, cho các ngươi làm chủ, Phong Văn Tuyết làm thế tử phi của ngươi đi.”
Đông Phương Vô Song sợ hết hồn, vội nói: “Bệ hạ, không cần nôn nóng. Không cần nôn nóng. Phong phi làm gì, đợi sau khi A Tuyết sinh hạ hài tử rồi hãy nói.”
Đùa à. Hắn mặc dù một lòng muốn cho Phong Văn Tuyết làm thế tử phi của hắn, nhưng Phong Văn Tuyết bây giờ còn không đáp ứng. Hơn nữa có thể là bởi vì liên quan đến có thai, Phong Văn Tuyết hiện tại tính tình đặc biệt lớn, hơi chút nhắc tới chủ đề không hợp ý, chính là một trận phát hỏa.
Đông Phương Vô Song cũng không muốn lúc này gặp xui xẻo, đã tính toán tốt đợi hài tử sinh hạ, thời cơ chín muồi, gạo sống nấu thành cơm chín lúc đó nhắc lại chuyện phong phi, Phong Văn Tuyết tương đối có thể đón nhận.
Ai ngờ hoàng thượng nghe vậy, cũng là nhẹ nhàng nhăn nhíu mày, làm làm ra bộ dạng buồn rầu, nói: “Vô Song, ngươi sao không nói sớm? Trẫm buổi sáng đã hạ chỉ, phong Phong Văn Tuyết làm Tĩnh thế tử phi. Giờ phút này ý chỉ chắc hẳn đã sớm tuyên xong rồi.”
Đông Phương Vô Song nghe vậy, ngây ngốc tại chỗ.
Đông Phương Quân Hòa nén cười ở trong lòng nói: “còn ngây ngốc ở đây làm gì? Mau trở về biệt viện đi xem thế tử phi của ngươi đi.”
Đông Phương Vô Song nhảy lên, vội vàng hướng Hoàng thượng hành lễ, cáo từ xuất cung đi.
Đông Phương Quân Hòa nhìn bộ dạng hắn vội vội vàng vàng hấp tấp chạy ra đi, không nhịn được che miệng cười sung sướng.
Cảnh Duy từ sau bình phong đi ra ngoài, có chút bất đắc dĩ nói: “Bệ hạ, chiêu này của ngài có thể có chút quá xấu xa rồi.”
Đông Phương Quân Hòa khoát khoát tay, không cần thiết, nói: thư hương môn đệ”Không thể nói như thế. Trẫm đây là đang giúp tiểu tử ngốc kia. Phong Văn Tuyết không đáp ứng, lẽ nào liền dây dưa không thành? Vô Song rốt cuộc tuổi còn nhỏ, không biết chỗ tốt của tiền trảm hậu tấu.”
Cảnh Duy giật nhẹ khóe miệng, không cùng hoàng thượng tranh luận. Bất quá trong lòng khó tránh khỏi oán thầm, hoàng thượng ngài đây là thật giúp Vô Song thế tử sao? Hay muốn nhân cơ hội xem náo nhiệt a?
Đông Phương Vô Song một đường chạy nhanh về nhà, vọt vào đại môn biệt viện, liếc mắt một cái nhìn lư hương trác án nghênh các vật nghênh đón thánh chỉ còn đó, xem ra sứ giả ban thánh chỉ mới vừa đi không lâu.
Hắn ngẩn ngơ, một phen kéo qua gã sai vặt đang ở bên cạnh thu dọn đồ đạc, nói: “Tiểu Đông, vừa rồi sứ giả đã tới?”
“Đúng vậy.”
Ban ý chỉ gì?”
Gã sai vặt kêu Tiểu Đông vỗ đầu, vội vàng cười nói: “xem ra ta đây không có nhãn lực tinh thần a. Chúc mừng thế tử gia, chúc mừng thế tử gia, lập tức sẽ phải thú thế tử phi.”
Đông Phương Vô Song lảo đảo một cái, cảm thấy trước mắt có chút choáng váng.
Hắn hết sức bắt lấy tay Tiểu Đông, nghiến răng nói: “Phong ca ca đâu? Vừa rồi là y đi ra ngoài tiếp chỉ?”
“Đương nhiên là. Hiện tại Phong công … Nga không, thế tử phi điện hạ tương lai đang ở hậu viện nghỉ ngơi.”
Đông Phương Vô Song vội vàng hướng hậu viện chạy đi.
Phong Văn Tuyết ngủ một giấc thẳng đến sắc trời sáng choang, duỗi cái lưng mỏi, chậm rãi rời giường, Đông Phương Vô Song đã đi Tĩnh Vương phủ.
Phong Văn Tuyết sau khi rửa mặt, dùng qua đồ ăn sáng, sai Tiểu Tây đưa y đi dạo viên tử.
Tiểu Đông Tiểu Tây là gã sai vặt bên cạnh Đông Phương Vô Song ở vương phủ, hầu hạ hắn rất nhiều năm, hôm nay cố ý điều qua chiếu cố Phong Văn Tuyết.
Đông Phương Vô Song biết Phong Văn Tuyết bởi vì tu luyện Nghịch Phong đại pháp, không thể thân cận nữ sắc, cho nên từ nhỏ đến lớn, cũng là gã sai vặt hầu hạ. Không chỉ có Phong Văn Tuyết, gia tộc Phong thị cũng là như thế. Chẳng qua là gã sai vặt kiêm hộ vệ bên cạnh y là Đông Trùng lưu tại tổng đà, phối hợp Tử Y hành sự, không cùng tới kinh thành, bên cạnh không có người sai sử hợp ý, cho nên Đông Phương Vô Song mới đem hai cái gã sai vặt của mình điều tới đây.
Hơn nữa trong biệt viện Đông Phương Vô Song cũng không an bài bất kỳ thị nữ, hoàn toàn là nam bộc cùng gã sai vặt. Còn có Quyền Đầu cùng A Bố và một vài hộ vệ.
Tiểu Đông tính tình có chút ngơ ngác, Tiểu Tây lại nhanh nhẹn hơn nhiều. Phong Văn Tuyết để cho hắn mang mình đi dạo một vòng, thầm than không hổ là biệt viện vương phủ. Không chỉ có non xanh nước biếc, thậm chí phía sau còn có một hồ, tên là Bích Yên, sắc hồ không chỉ xanh biếc trong veo, mà nghe nói mùa hè sau buổi trưa trên mặt hồ còn có thể nổi lên sương trắng, một mảnh mông lung, tự yên phi yên, tự vụ phi vụ, cảnh sắc mỹ lệ phi phàm.
Phong Văn Tuyết sau khi nghe rất động tâm. Hiện tại đang là mùa hè chói chang, y bởi vì đang có mang, vốn khô nóng khó nhịn, thế là sai Tiểu Tây đi chuẩn bị thuyền hoa, đến trên hồ chơi một vòng.
Ai ngờ Tiểu Tây còn chưa kịp đi an bài, liền nghe Tiểu Đông vội vã chạy tới, nói người trong cung đến, hoàng thượng hạ thánh chỉ, thỉnh Phong Văn Tuyết tiếp chỉ.
Phong Văn Tuyết trong lòng hơi hồi hộp, trên mặt cũng không lộ ra, quay trở về phòng thay quần áo.
Y tuy là người giang hồ, nhưng là biết hoàng quyền thâm trọng, phải theo lễ số.
Chờ ychuẩn bị xong, phía ngoài đại đường cũng bày xong hương án các loại.
Hắn đi tới đại đường, chống lấy thân thể vụng về quỳ xuống, liền dập đầu. Thái giám tới tuyên chỉ vội vàng đỡ, giọng nói lanh lảnh: “Hoàng thượng khẩu dụ, Phong giáo chủ có thể miễn lễ không quỳ.”
Phong Văn Tuyết nghe xong, vừa lúc bỏ qua, sau khi tạ ơn thánh ân, thái giám liền mở giọng bắt đầu tuyên chỉ.
Triều đình sử dụng văn biền ngẫu hoa lệ, Phong Văn Tuyết nghe xong đầu óc choáng váng, phía trước cũng không nghe hiểu, chỉ có trong đó một câu quan trọng nhất: “ban Phong Văn Tuyết, làm chính phi của TĩnhVương thế tử Đông Phương Vô Song, theo ngày tiếp nhận xuất giá, đăng vào sách nhập thất. ” nghe được thật sự rõ ràng, rất rõ ràng.
Phong Văn Tuyết cúi đầu quỳ trên mặt đất, người khác thấy không rõ thần sắc của y.
Thái giám kia tuyên chỉ xong, đợi Phong Văn Tuyết cung kính nhận rồi, lại đem đồ tốt nhất trong cung như nước mà đưa tới, liền cười híp mắt đi.
Phong Văn Tuyết tay nắm thánh chỉ đứng ở trong hành lang, sắc mặt bình tĩnh, khóe miệng thậm chí khẽ câu khởi. Người khác cho là y cao hứng u mê, chỉ có người hiểu rõ y mới biết, đây là tức giận quá mức rồi ….
Đông Phương Vô Song chạy đến hậu viện, dây dưa chần chừ có chút không dám đi vào. Lại thấy Tiểu Tây từ bên trong đi ra, khẩn trương hướng hắn ngoắc.
Tiểu Tây vẫn là cơ trí, vội chạy tới nói: “Thế tử gia, ngài đã về rồi. Phong công tử đang ở bên trong.”
Đông Phương Vô Song hỏi: “Phong ca ca nhận thánh chỉ? Có phản ứng gì không?”
Tiểu Tây mới tiếp xúc với Phong Văn Tuyết hai ngày, không lớn hiểu rõ tính tình của y, nói: “Không có phản ứng gì a.”
“Không có mất hứng? Không có tức giận?”
“Không có a… Bất quá Phong công tử thật giống như cũng không có đặc biệt cao hứng, rất bình tĩnh. Thật không hổ là thế tử phi tương lai của thế tử gia a, không quan tâm hơn thua, có khí độ, có khí độ.”
“bớt vỗ mông ngựa. ” Đông Phương Vô Song vỗ đầu hắn một cái, đứng ở cửa ngẩn người.
Tiểu Tây không rõ: “Ngài sao không vào?”
Đông Phương Vô Song khụ một chút, nói: “Ai nói ta không vào? Bây giờ tiến vào. ” nói nói như thế, nhưng vẫn đứng bất động ở cửa.
Tiểu Tây làm sao lại không biết vị thế tử nhà mình? Trong lòng mơ hồ sáng tỏ, không khỏi cười thầm, vội vàng tìm cớ kín đáo lẩn mất.
Đông Phương Vô Song ở cửa phát ngốc, nghĩ nghĩ bản thân đứng ở đây cũng không đúng, liền hít sau mấy cái, lấy hết dũng khí, ưỡn ngực sải bước đi vào.
Hậu viện rất lớn, Phong Văn Tuyết đang ngồi ở lương đình trong hoa viên trên giả sơn. Nơi này vị trí rất cao, vừa vặn có thể nhìn thấy cổng vòm. Y thấy Đông Phương Vô Song cuối cùng cũng đến, thẳng hướng gian phòng đi, liền nhặt lên một quả hạnh chua trong mâm đựng trái cây trên bàn, ném tới.
“Ôi ── “
Đông Phương Vô Song sau đầu bị nện đau. Quay đầu nhìn lại, thấy ở lương đình trên giả sơn cách mấy trượng, Phong Văn Tuyết đang đứng ở đó lạnh lùng trừng mình.
Cái loại ánh mắt băng lãnh tức giận cùng khí thế từ trên cao nhìn xuống, nhất thời làm cho dũng khí Đông Phương Vô Song mới vừa cổ động hóa thành tro bụi.
Hắn nuốt ngụm nước miếng, run lẩy bẩy bả vai, hướng giả sơn đi tới.
Phong Văn Tuyết không muốn thấy bộ dạng chậm rì rì của hắn, lạnh giọng quát lên: “Động tác nhanh lên một chút!”
Đông Phương Vô Song vội vàng ba bước hai cái, vọt vào lương đình, đứng ở trước mặt Phong Văn Tuyết, lúng ta lúng túng cười nói: “Phong ca ca…”
Phong Văn Tuyết nói: “Ta ngày mai sẽ quay về Thần Minh giáo!”
Đông Phương Vô Song kinh hãi: “Đừng! Không thể! Không thể a!”
Phong Văn Tuyết cười lạnh nói: “Sợ ta kháng chỉ bất tuân sao? Yên tâm đi, cùng lắm thì gả cho ngươi thôi. Không phải là cái danh phận sao. Sau này ngươi làm của ngươi, ta làm của ta.”
Đông Phương Vô Song sắp khóc, vội vàng giải thích một phen, vừa van xin vừa thỉnh cầu: “Hảo ca ca, ta thật trước đó không biết chút nào a, ngươi ngàn vạn khác trách lầm ta.”
Phong Văn Tuyết một phen nhéo thịt non ở bên gò má hắn, nói: “Một câu không biết chút nào đã nghĩ bỏ qua? Không có dễ như vậy!”
“”Hảo khỏa khỏa, bạch sinh khí, bạch sinh khí, tiểu nha tây thể, ô ô ô… ( hảo ca ca, đừng sinh khí, đừng sinh khí, cẩn thận thân thể) “
Đông Phương Vô Song khuôn mặt nhỏ nhắn bị vân vê đến biến hình, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ.
Phong Văn Tuyết nếu không phải phưỡn bụng mang thai, thật muốn đánh cho hắn một trận. Bất quá cái này cũng không làm trở ngại y trừng phạt nhẹ một phen.
Trên lương đình giả sơn đang trình thuần phu ký ( aka ký sự thuần hóa chồng), Đông Phương Vô Song đang lúc nước sôi lửa bỏng, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cổng vòm truyền tới một trận cười sang sảng, có người cao giọng cười to nói: “Tiểu Vô Song a, mau mau ra đây, để cho ta nhìn thế tử phi ngươi nghìn chọn vạn tuyển!”
Phong Văn Tuyết có chút dừng lại, rút tay về, chỉ thấy một trung niên nhân tử y thâm bào sải bước đi đến, giương mắt nhìn về phía bọn họ.
Người nọ nhìn qua bộ dạng bốn, năm mươi tuổi, bảo dưỡng vô cùng tốt, đầu tóc đen nhánh, ánh mắt sáng trong, dung mạo cùng Đông Phương Vô Song có bốn năm phần tương tự.
Đông Phương Vô Song chạy trốn ‘Độc thủ’, đang rầu rĩ làm sao dụ dỗ an ủi Phong Văn Tuyết, đột nhiên nhìn thấy người này đi tới, không khỏi ngây ngốc tại chỗ, nhất thời không nói gì.
Người nọ hai ba bước lao lên lương đình, một cước đem Đông Phương Vô Song đá văng, hai tròng mắt cực kỳ giống hắn lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm Phong Văn Tuyết, trên dưới đánh giá một phen, bật thốt lên khen: “Không tệ. Không tệ. Thật không tệ.”
Phong Văn Tuyết trong lòng biết vị này có thể là trưởng bối Đông Phương Vô Song, đã sớm thu lại thần sắc mới vừa rồi tức giận, chững chạc mà lạnh nhạt chắp tay hành lễ nói: “Vãn bối Phong Văn Tuyết. Không biết trưởng bối xưng hô như thế nào?”
Đông Phương Vô Song mới vừa rồi bị trưởng giả kia đạp qua một bên, lúc này xoa lấy cái mông kịp phản ứng, bước lên phía trước nói: “A Tuyết, vị này là của ta…”
“Phụ vương! “trưởng giả kia giành trước nói.
“A? ” Đông Phương Vô Song hai mắt trừng thẳng, miệng mở lớn.
Người nọ cười ha ha: “Ta lớn lên trẻ tuổi như thế, thoạt nhìn không giống sao?”
Phong Văn Tuyết có chút không hiểu, còn không có làm rõ ràng, Đông Phương Vô Song đã nhảy dựng lên quát: “Gia gia, ngươi không nên nói giỡn lung tung nữa!”
Cái, cái gì?
Lúc này đến phiên Phong Văn Tuyết giật mình trừng mắt.
Gia gia? Chẳng lẽ vị trước mắt này là…
Người nọ có chút ủy khuất nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói: “Ta không phải là nói giỡn lung tung a. Người nào nhìn thấy hai ta đứng chung một chỗ, không nói chúng ta là phụ tử a…”
Đông Phương Vô Song kêu lên: “Ta là nhi tử ngài, cha ta là gì của ngài! Gia gia, ngài một nắm tuổi, không nên nói loạn! ” trong giọng nói có mấy phần cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Người nọ tựa hồ càng khổ sở, nói: “Người ta rõ ràng còn trẻ nha, tại sao một chớp mắt tôn tử đã lớn như thế? Ô ô ô… Đều chê người ta lớn tuổi, chẳng lẽ sau này phải tự xưng ‘Lão phu’ phải không? Không nên a, nhiều người vẻ ngoài già hơn a, thật khó nghe…”
Người này chính là lão Tĩnh Vương đã thoái vị ── Đông Phương Hạo Diệp.
Đông Phương Vô Song nâng nâng thái dương, hiếm khi chững chạc, nghiêm trang nói với Phong Văn Tuyết: “Phong ca ca, gia gia của ta thất lễ, ngươi chớ để ý. Gia gia của ta chính là như vậy, già mà không đứng đắn…”
Lão Tĩnh Vương mất hứng, dùng sức ho khan một tiếng, chắp tay ra sau uy nghiêm nói: “Vô Song, có tôn tử nào nói gia gia mình như thế không? Gia gia chỗ nào không đứng đắn!”
Đông Phương Vô Song hừ hừ một tiếng, nói: “Ta đây nói cho tổ phụ, xem tổ phụ nói thế nào.”
Lão Tĩnh Vương nhất thời vẻ mặt dài ra, oán hận cốc cốc đầu Đông Phương Vô Song, mắng: “Tiểu tử thúi, ngươi tố cáo với tổ phụ! Cũng không ngẫm lại, chuyện trong lòng ngươi hôm nay thành công đều dựa vào người nào!”
Đông Phương Vô Song cười hắc hắc, xoay tay lại ôm lấy cánh tay lão Vương gia lắc lắc, nói: “hảo gia gia, Tôn nhi biết ngài hiểu ta nhất. Ta là cùng ngài nói giỡn thôi.”
Đông Phương Hạo Diệp hừ hai cái, dĩ nhiên sẽ không cùng trưởng tôn của mình so đo, quay đầu nhìn về phía Phong Văn Tuyết, thấy Phong Văn Tuyết vẻ mặt thập phần vi diệu, tựa hồ rất là im lặng.
Đông Phương Hạo Diệp đối cháu dâu này thật là càng xem càng hài lòng.
Nhìn một cái đầu tóc bạc cùng người khác bất đồng, nhìn một cái khí thế lạnh lùng kiêu ngạo, nhìn một cái phong thái cùng Diệu Nguyệt có mấy phần tương tự, nhìn một cái này… Ừ, cùng Diệu Nguyệt lúc ấy lớn bụng không sai biệt lắm.
Đông Phương Hạo Diệp híp híp mắt, sờ mó cằm nhớ lại, không phải nói cháu dâu mới bảy tháng sao? Sao bụng lớn như thế? Thật giống như Diệu Nguyệt lúc ấy mang thai đường quả.
Đông Phương Hạo Diệp đã thoái vị nhiều năm, sớm không quản chuyện trong vương phủ. Từ mấy năm trước bắt đầu mang theo ái phi Bắc Đường Diệu Nguyệt, bắt đầu cuộc sống du sơn ngoạn thủy tiêu dao.
Mấy tháng trước bọn họ vừa mới từ Đông Hải trở về. Đông Phương hạo Diệp nghe nói cháu yêu coi trọng giáo chủ Thần Minh giáo, đã cảm thấy hết sức tò mò, nếu không phải từ chỗ nhi tử nghe nói Phong Văn Tuyết đã mang thai, không bao lâu Đông Phương Vô Song sẽ đem y đến kinh thành, chỉ sợ vị vương gia thân già nhưng tâm không già này, sẽ phải chạy đến tổng đà Thần Minh giáo ở Giang Nam tự mình đi nhìn một chút cháu dâu tương lai.
Ngày hôm qua Phong Văn Tuyết cùng Đông Phương Vô Song đến biệt viện, Đông Phương Hạo Diệp kềm nén không được, muốn đến xem, bị Bắc Đường diệu Nguyệt gắt gao kéo lại.
Bắc Đường Diệu Nguyệt nói: “Bọn họ mới vừa về kinh, ngươi cũng phải để người nghỉ ngơi một chút. Nghe nói Phong Văn Tuyết đã có thai bảy tháng, chính là lúc mỏi mệt, ngươi đừng đi quấy rầy. Mấy ngày nữa rồi nói sau.”
Đông Phương Hạo Diệp không thể làm gì khác hơn là chấp nhận. Nhưng hôm nay nghe nói hạch đào hạ thánh chỉ, phong Phong Văn Tuyết làm thế tử phi, hắn liền không nhịn được, thừa dịp Bắc Đường Diệu Nguyệt không có chú ý, từ trong nhà chạy ra ngoài, chạy đến biệt viện gặp cháu dâu.
Đông Phương Hạo Diệp sờ sờ trên người, móc ra một khối ngọc bội, toàn thân bích lục, màu sắc trong sáng, vừa nhìn đã biết là bảo ngọc cực kỳ thượng phẩm.
Hắn đem ngọc bội đưa cho Phong Văn Tuyết, ha hả cười nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, ta đây làm tổ phụ cũng không cái gì tốt tặng, cái này coi như lễ vật ra mắt đi.”
Phong Văn Tuyết bất đắc dĩ, chỉ đành phải nhận lấy, nói: “Đa tạ lão Vương gia.”
Đông Phương Hạo Diệp khoát khoát tay: “Gọi Vương gia cái gì, không cần xa lạ. Sau này đều là người một nhà, ngươi theo Vô Song kêu ta là gia gia đi.”
Thật ra thì hắn cùng với Phong Tùy Liễu quan hệ ngang hàng, lẽ ra Phong Văn Tuyết là cháu hắn. Nhưng hiện tại Phong Văn Tuyết đã bị hoàng thượng phong làm thế tử phi của Đông Phương Vô Song, bỗng dưng vai vế nhỏ hơn một chút.
Phong Văn Tuyết thật sự gọi không ra hai chữ ‘Gia gia’. Thứ nhất, trong lòng y không có khả năng tiếp nhận chuyện mình sắp ‘Gả’ cho Đông Phương Vô Song. Thứ hai, Đông Phương Họa Diệp nhìn qua thật trẻ tuổi. Thật ra thì tuổi hắn gần lục tuần, nhưng thân thể bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn qua bất quá bốn mươi mấy tuổi, hơn nữa đầu tóc tuy có pha sợi bạc, nhưng phần lớn lại cực kỳ đen bóng.
May mắn Đông Phương Hạo Diệp cũng không thèm để ý, thấy y còn đứng, liền nói: “Vội vàng ngồi xuống đi. Ngươi hiện tại có thai rồi, không thể đứng quá lâu. Vô Song, ngươi là sao vậy? Cũng không hảo hảo chiếu cố người. O稥” nói xong hướng Đông Phương Vô Song âm thầm chớp mắt.
Thật ra thì nội lực của hắn thâm hậu, tai thính mắt tinh, ở sân ngoài liền nghe Tôn Tử buồn bã buồn bã khẽ gọi, biết nhất định là bởi vì ý chỉ hoàng thượng chọc giận Phong Văn Tuyết, lúc này đang lấy Vô Song trút giận.
Đông Phương Hạo Diệp trông coi sự vụ Đông Môn nhiều năm, hiểu rất rõ tính tình người giang hồ. Hơn nữa đại giáo thế lực thâm hậu như Thần Minh giáo, không thích nhất cùng hoàng quyền dây vào quan hệ. Lần này Đông Phương Quân Hòa tiền trảm hậu tấu, thay Đông Phương Vô Song ra mặt giải quyết vấn đề khó khăn, nhưng đồng thời cũng sẽ dẫn đến Phong Văn Tuyết không vui. Cho nên Đông Phương Họa Diệp đúng lúc ra mặt, đem tôn tử từ trong nước sôi lửa bỏng ‘Giải cứu’ ra ngoài.
Có hắn ở đây, Phong Văn Tuyết tất nhiên sẽ không sinh khí với Đông Phương Vô Song.
Đông Phương Hạo Diệp thân là trưởng bối, tự có phong độ và khí phách, hai ba câu nói, liền vãn hồi hình tượng chính mình mới vừa rồi không thích hợp, làm cho Phong Văn Tuyết sinh lòng hảo cảm.
Hắn ngồi trong chốc lát, thấy ‘Vợ chồng son’ không khí hòa hoãn, nhớ tới Diệu Nguyệt trong phủ lại không biết mình chạy đến nơi này, không khỏi có chút chột dạ, liền vội vàng rời đi.
Phong Văn Tuyết cùng Đông Phương Vô Song muốn đưa tiễn. Đông Phương Hạo Diệp nói: “Văn Tuyết ngươi trở về đi thôi, nghỉ ngơi cho tốt, không cần tiễn. Vô Song, ngươi tiễn.”
Hắn thản nhiên ra lệnh, Phong Văn Tuyết từ chối không được, liền đưa đến cửa viện, đợi đi xa mới quay người.
Đông Phương Hạo Diệp kéo tay tôn tử, đi tới ngoài biệt viện, thừa dịp lúc này thời gian truyền thụ rất nhiều bí tịch dụ dỗ lão bà, đặc biệt là nam lão bà.
“Dụ dỗ nam nhân cùng dụ dỗ nữ nhân không giống nhau. Nữ nhân là nước, chỉ cần ngươi dịu dàng nàng liền nhu hòa. Nhưng nam nhân không giống. Vô Song a, bản thân ngươi là nam nhân, đương nhiên hiểu được nam nhân muốn là gì, cho nên phải nhằm vào đó hạ thủ.”
Đông Phương Vô Song thở dài nói: “Tôn nhi là bởi vì biết, cho nên mới khó xử. A Tuyết võ công cao cường, kiêu ngạo tùy hứng. Y ở ở tuổi tôn nhi đã làm giáo chủ, mọi chuyện thích tự mình làm chủ, tự do thành quen. Chuyện làm thế tử phi của tôn nhi, y sợ là rất khó tiếp nhận.”
Đông Phương Hạo Diệp ha hả cười một tiếng, nói: “Vậy ngươi liền tận lực thỏa mãn y. Trong lúc hai bên lý giải, thông cảm lẫn nhau,dần dần sẽ tốt.”
Đông Phương Vô Song gãi gãi đầu, nói: “làm sao thỏa mãn y? Chẳng lẽ để cho y trở về làm giáo chủ? Kháng chỉ bất tuân?”
Đông Phương Hạo Diệp gõ đầu hắn, nói: “Cho nên nói ngươi đần. Cùng với cha ngươi giống nhau, để cho một nửa kia nắm đến gắt gao..”
Đông Phương Vô Song trong lòng oán thầm, ngài còn không phải là ngoan ngoãn nghe lời tổ phụ.
Đông Phương Hạo Diệp dạy hắn: “Làm giáo chủ là như thế nào? Cũng không phải là chuyện gì khó. Thần minh giáo không phải có phần đà ở kinh thành sao? Y muốn đi thì đi. Nam nhân dù sao phải có chút việc để làm, không thể nào như nữ nhân hướng về hậu viện yên tĩnh. Tương lai y sinh hạ hài tử, ngươi cho y tự do nhất định. Dù sao chuyện của mình phải do mình an bài, ta bảo cha ngươi không cần gò bó ngươi, ngươi theo y không phải được sao.”
Đông Phương Vô Song bừng tỉnh đại ngộ: “Chính là lần này để ý.”
Đông Phương Hạo Diệp cúi đầu cười một tiếng, nói: “Ma Da nam tử động tình thụ thai. Y cũng sinh hài tử cho ngươi, chính là đối với ngươi hữu tình. Chỉ cần có tình, cái gì đều dễ bàn.”
Đông Phương Vô Song thụ giáo liên tiếp gật đầu.
Đông Phương Hạo Diệp truyền thụ rất nhiều ‘Tâm đắc’, liền hài lòng lên xe ngựa, trở về vương phủ.
Đông Phương Vô Song quay lại hậu viện, Tiểu Tây nói Phong Văn Tuyết ngủ trưa nghỉ ngơi, hắn liền vào trong phòng, thấy y bởi vì mùa hè nóng bức, không kiên nhẫn ở trên giường nằm, mà là đang ở tương phi tháp dưới mái hiên, phía trên lót chiếu ngọc mỏng, vạt áo nửa mở nằm ở đó ngủ.
Đông Phương Vô Song lấy một cái đại chiết phiến, ở bên cạnh y ngồi xuống, giúp y quạt gió, đuổi muỗi.
Phong Văn Tuyết một đầu ngân phát cột thành đuôi cao, buộc ở phía sau, lộ ra cả khuôn mặt và cổ thon dài. Vạt áo nửa mở, bên trong không có gân, xương quai xanh lại thấy rõ ràng.
Đông Phương Vô Song liếc nhìn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy chút ‘Dấu vết’ trên da thịt trước ngực đêm qua chính mình lưu lại, không khỏi có chút tâm nóng, nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn tầm mắt tiếp tục đi xuống, liền rơi vào cái bụng lồi lên to lớn của Phong Văn Tuyết.
Mặc dù hiện tại có y phục che dấu, nhưng hình dáng vẫn hết sức kinh người. Hơn nữa xuyên thấu qua áo mỏng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy động tác ngọ nguậy của thai nhi ở bên trong. Phong Văn Tuyết cho dù đang ngủ, hai tay vậy theo bản năng che tại bên người, thỉnh thoảng theo thai nhi động tác kịch liệt, đang ngủ thỉnh thoảng lại vắt lông mày.
Đông Phương Vô Song thấy y ngủ trưa đều cực khổ như thế, nhớ tới tối hôm qua nhìn thấy thân thể xích lõa của Phong Văn Tuyết lúc đi tắm, chính mình bởi vì nhất thời không cách nào tiếp nhận Phong Văn Tuyết vóc người hoàn mỹ mạnh mẽ biến dạng lợi hại như vậy, chấn động quá mạnh, để cho hắn sinh ra ý nghĩ không dám thân cận. Lúc này trải qua một phen hoan ái cùng một ngày hòa hoãn, hắn không khỏi cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ của mình tối hôm qua.
A Tuyết đang vì hài tử của bọn hắn mà chịu tội, nhưng mình lại bởi vậy sinh ra ý niệm e ngại trong đầu, thật không thể tha thứ.
Đông Phương Vô Song trong bụng áy náy, đối Phong Văn Tuyết lại càng thương tiếc.
Hắn đưa tay vuốt ve bụng lớn của Phong Văn Tuyết, giúp y nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác y thân nhiệt cực cao, thật mồ hôi ẩm ướt mỏng mỏng đều thẩm thấu ra ngoài.
Phong Văn Tuyết ngủ không quá thoải mái.
Mặc dù khí trời kinh thành so với phương nam mát mẻ hơn chút, nhưng hiện tại đang mùa nóng bức, vẫn là khô nóng khó an. Hơn nữa mới tới nơi đây, còn có phần không thích ứng khí hậu.
Y chỉ ngủ hơn nửa canh giờ, liền bị nhiệt tỉnh lại, chậm rãi mở hai mắt ra.
Đông Phương Vô Song thấy y tỉnh lại, mau để cho Tiểu Đông mang tới khăn lạnh, giúp y lau lau mồ hôi ẩm ướt, nói: “Tỉnh? Sao mới ngủ một lát thôi mà?”
Lúc này đã gần tối, Phong Văn Tuyết thản nhiên nói: “có chút đói bụng.”
Đông Phương Vô Song nhanh sai người bày bữa tối.
Phong Văn Tuyết chống lấy tháp y ( giường có chỗ tựa) ngồi dậy, thấy Đông Phương Vô Song còn đang vì y phe phẩy quạt, nhìn hắn một cái, không nói gì.
Đông Phương Vô Song thấy không nói chuyện thánh chỉ nữa, trong bụng thở phào nhẹ nhỏm,cẩn cẩn dực dực hầu hạ y, thân lực thân vi, ân cần dị thường. Hơn nữa hắn thấy Phong Văn Tuyết đem khối ngọc bội bích lục gia gia đưa đeo ở trên người, lại càng cười đến đôi mắt cong lên.
Khối ngọc bội kia đúng là tuyệt thế chi bảo, lạnh buốt thanh khiết xuyên thấu. Phong Văn Tuyết đang lúc không chịu được nóng, mang ở trên người cảm thấy rất thoải mái. Hơn nữa kia dù sao cũng là lão Tĩnh Vương đưa cho y, y làm vãn bối, không thể không hiểu chuyện.
Phong Văn Tuyết mặc dù giang hồ mới ra, cậy tài khinh người, vừa chính vừa tà, nhưng lại không phải hạng người bất hảo không hiểu chuyện. thế gian hiện nay, lấy hiếu làm đầu, tôn sư trọng đạo. Sau một chút nói không được, nhưng trước một chút, Phong Văn Tuyết là tương đối tuân thủ lễ giáo.
Phong Văn Tuyết cảm giác mình gần đây rất giống heo. Không phải muốn ăn, thì là muốn ngủ. Mặc dù bởi vì nguyên nhân thai nhi đội dạ dày, mỗi lần ăn không được nhiều lắm, nhưng dù sao số lần ăn thật sự nhiều, hiện tại đã nhanh lên tới mỗi ngày sáu bữa.
Lấp đầy bụng, y cũng không có tâm tình sinh khí với Đông Phương Vô Song. Dù sao thánh chỉ không có biện pháp chống lại, hiện tại quan trọng, vẫn là thử nghĩ xem tương lai làm thế nào.
Dùng xong bữa tối, Đông Phương Vô Song liền đem ngự y kêu tới, vì y bắt mạch.
Vị ngự y họ Tần này, là thủ viện Thái y viện, y thuật cao siêu. Chủ yếu nhất chính là, hắn ở phương diện đỡ đẻ cho Ma Da nam tử, có thể nói kinh nghiệm phong phú.
Tần ngự y tuổi đã hơn bốn mươi, giữ một bộ râu đẹp, nhìn qua tiên phong đạo cốt, lão thành chững chạc.
Hắn sau khi chẩn qua mạch cho Phong Văn Tuyết, khẽ mỉm cười, nói: “Chúc mừng Tĩnh Vương thế tử, chúc mừng Phong công tử.”
Phong Văn Tuyết không khỏi ngẩng lên giương mắt.
Đông Phương Vô Song kỳ quái hỏi: “Chúc mừng cái gì?”
Tần ngự y nói: “Chúc mừng nhị vị một thai được song tử. Ha hả a.”
Phong Văn Tuyết cùng Đông Phương Vô Song nhất thời trố mắt.
Đông Phương Vô Song thẳng lấy ánh mắt, lắp bắp nói: “Cái, cái gì song tử?”
Tần ngự y nói: “trong bụng Phong công tử, là hai hài nhi.”
“Ha ha! Ha ha… ” Đông Phương Vô Song thở hổn hển hai ngụm khí lớn, mới mừng rỡ như điên nói: “Hai hài nhi? Ngươi, ngươi là nói a Tuyết mang thai chính là sinh đôi? Ha ha ha… A Tuyết, hảo ca ca, ngươi nghe thấy được không đó? Là song bào thai! Song bào thai! Chúng ta có hai hài nhi. Ha ha ha…”
Phong Văn Tuyết cũng là vừa mừng vừa sợ. Sợ chính là ythế nhưng thoáng cái mang song thai? Kia lúc sinh chẳng phải là cực khổ hơn? Nhưng càng nhiều vẫn là mừng, dù sao song bào thai quả thật khó được.
Y hỏi: “Tần ngự y, ngươi… Ngươi xác định sao?
Tần ngự y sờ sờ râu nói: “Tất nhiên xác định. Phong công tử trong bụng dây mạch hai hài nhi đều hết sức rõ ràng.”