Trọng Sinh Chi Kim Sắc Hôn Nhân
Chương 7: Sống chung
Tui đi hội sách đây hú hú:))
Sống chung
Bộ phim của Trầm Quân đã quay xong, bây giờ hắn đang trên xe lửa trở về, Lâm Ngọc Đồng ở bên này điện thoại nghe thấy rõ tiếng loa thông báo trạm kế tiếp, cùng với thanh ấm ấy là tiếng Trầm Quân mệt mỏi thỉnh cầu: "Lâm tử, anh sắp đến ga phía Bắc rồi, em có thể lái xe đến đón anh không?"
Lâm Ngọc Đồng lạnh lùng nhếch khóe môi, "Đón anh? Xin lỗi, không rảnh."
Trầm Quân cảm thấy rất kinh ngạc, hắn còn muốn nói sau khi xuống đến nơi hắn chờ một lát cũng được, ai ngờ hắn còn chưa kịp nói ra thì sau lưng truyền đến một giọng nữ vô cùng ủy khuất, "Trầm Quân, anh cho em xuống ở ga phía Nam, anh nói anh đến ga phía Bắc vì có chút việc bận, chính là muốn gọi cho Lâm Ngọc Đồng đến đón sao?"
Trầm Quân vội vàng che điện thoại, hắn xoay người lại, lo lắng nhìn người con gái trước mặt, "Tiếu Vi, em, em, em không xuống sao?"
Tiếu Vi cười tự giễu nói: "Em đã xuống, nhưng sợ anh một mình cầm nhiều thứ như vậy mà không có phương tiện để đi nên em lại lên. Vốn dĩ những lời anh nói khi đang đóng phim ở đó đều là nói dối, cái anh coi trọng chỉ là tài sản của gia đình em, anh không thực sự yêu em đúng không?"
Trầm Quân lo lắng nói: "Em hiểu lầm rồi." Hắn vô thức mà nói lớn lên, hoàn toàn không ý thức được rằng điện thoại bị che của mình vẫn tiếp tục truyền âm thanh đi. Hắn nói: "Anh và Lâm tử cần nói chút chuyện mà thôi."
Lâm Ngọc Đồng cùng lười nghe liền cúp máy. Thảo nào Trầm Quân lại không cho mình đi tìm hắn, là bởi vì Tiếu Vi đã đến tìm hắn trước rồi.
Triển Dực Phi đã nhìn thấy nụ cười kỳ lạ của cậu, giả vờ hỏi: "Bạn trai sao?"
Lâm Ngọc Đồng biết cú điện thoại kia làm biểu tình trên khuôn mặt mình thay đổi rất lớn, xét cho cùng thì người đó cũng đã từng là người chiếm trọn tâm trí mình. Nhưng nếu nói bạn trai thì có chút không thích hợp. Phải biết rằng cả một đời này, tuy rằng rằng lúc ấy cậu có thích Trầm Quân nhưng cũng chưa từng thổ lộ với hắn, chưa từng cùng Trầm Quân xác nhận quan hệ, vậy nên cậu hơi bất mãn nhìn sang Triển Dực Phi: "Triển tiên sinh, nếu tôi nhớ không lầm, mười phút trước người tôi đăng ký kết hôn cùng là anh, bây giờ anh lại hỏi tôi có phải điện thoại của bạn trai không. Ngay ngày đầu đăng ký kết hôn anh đã muốn đánh nhau rồi sao?"
Triển Dực Phi: "........."
Không biết tại vì sao, nghe Lâm Ngọc Đồng nói xong, Triển Dực Phi lại có chút vui vui trong lòng. Thế nhưng vì không muốn Lâm Ngọc Đồng nhìn ra cái loại vui vẻ này nên cả đoạn đường tiếp theo anh đều đặc biệt im lặng, thẳng cho đến khi bọn họ vào bên trong nhà hàng Trung Hoa trang trí hết sức cầu kỳ.
Tuy rằng đối với chuyện kết hôn này thái độ của Lâm Ngọc Đồng vẫn là không ấm cũng không lạnh, có cũng được, không có cũng được, nhưng trong lòng Triển Dực Phi lại vô cùng coi trọng. Vì vậy anh không chỉ mời cậu ăn cơm trưa tại nhà hàng, mà thậm chí còn chuẩn bị cả lễ vật để tặng ---------- là một chiếc bút máy màu xanh ngọc cực kỳ tinh xảo, vỏ bút khắc tên của cậu – Lâm Ngọc Đồng, đuôi bút còn khảm một viên kim cương 70 carat.
Hiện tại, hầu hết mọi người đều dùng máy tính để viết lách này nọ, nhưng Lâm Ngọc Đồng mỗi khi có linh cảm thì vẫn sẽ viết tay. Một số chi tiết cậu thích hoặc một vài đoạn văn hài hước cậu đều sẽ viết ra giấy.
Nói tóm lại là, lễ vậy này cậu thực sự rất thích, nhưng vấn đề là.... Cậu chưa có chuẩn cái gì hết, xấu hổ quá đi mất!
Cậu lại thấy có chỗ nào đó khá kì quặc, chiếc bút máy tinh xảo như vậy, có thể một vài ngày là làm ra được sao?
Lâm Ngọc Đồng ngắm nghía lại vài lần, nói: "Cám ơn Triển tiên sinh, tôi rất thích. Nhưng mà xấu hổ quá, tôi là người thần kinh thô, quên mất không chuẩn bị lễ vật cho anh rồi. Hoặc là thế này có được không? Bữa trưa nay chúng ta ăn ở bên ngoài, bữa tối để tôi tự mình nấu mời anh."
Triển Dực Phi chỉ biết nghe theo. Lúc này nhân viên phục vụ tới hỏi khom người xuống hỏi: "Nhị vị tiên sinh, xin hỏi có cần phải xác nhận lại thực đơn một lần nữa không ạ?"
Triển Dực Phi đã sớm đặt món, nhưng vẫn đem thực đơn đưa qua cho Lâm Ngọc Đồng.
Lâm Ngọc Đồng nhìn qua thực đơn một chút, nói: "Cứ mang các món theo thực đơn vị tiên sinh này đã đặt, cảm ơn."
Triển Dực Phi đặt tổng cộng là 18 món ăn, Lâm Ngọc Đồng thấy chắc chắn là không ăn hết được. Kỳ thực nói trắng ra, họ chỉ là quan hệ hỗ trợ lẫn nhau cùng có lợi, cậu muốn nói thật sự cũng không cần phải quá cầu kỳ như vậy? Nhưng lại nghĩ, nếu Triển Dực Phi coi mọi chuyện là nghiêm túc, đối với cậu và Lâm gia lại càng có lợi, cho nên cậu quyết định giả ngu.
Đồ ăn rất nhanh đã được bày lên, từ những đồ ăn thanh đạm cho đến những món nóng hổi, món tráng miệng, súp. Phân lượng các món đều không ít một chút nào, trong đó có những chiếc bát nhỏ nhỏ vô cùng đáng yêu. Mỗi một món ăn cậu đều ăn qua, nếu không thì thật sự quá lãng phí, thật là ăn đến phát no mà. Có điều khi nhân viên phục vụ xếp bàn ăn thành hình trái tim, mặt cậu liền biến thành 囧!
"Đính chính một chút, bàn cơm tình nhân, có ưu đãi" Triển Dực Phi giải thích cũng chẳng ngẩng đầu lên.
"Thì ra thế, không nghĩ là anh còn chu đáo như vậy."
"Thật có lỗi, tôi nghe điện thoại." Triển Dực Phi buông đũa, trên mặt anh hiện rõ vẻ không vui, đến khi tiếp điện thoại cũng chỉ "Alo?" một tiếng.
"Dực Phi à, sao kì nghỉ Quốc khánh con cũng không về nhà vậy?" Là Uông Băng Yến mẹ kế của Triển Dực Phi. Bà ta vẫn bổn cũ soạn lại hỏi han ân cần các kiểu, sau đó mới đi vào việc chính, "Em gái con cuối tuần này sẽ dẫn bạn trai của nó về nhà ra mắt, Chi Linh chị họ bên đằng ngoại của con bé cũng đến, con trở về đi rồi cả nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm? Thuận tiện con xem mắt con bé Chi Linh một chút, ngoại hình con bé cũng xinh đẹp, trẻ trung, lại là người hiểu lễ nghĩa, khẳng định con sẽ thích."
"Cảm ơn dì đã nhớ đến, bất quá tôi thích ai tôi sẽ tự tìm, không cần phiền dì lo lắng. Mặt khác, cuối tuần này tôi bận đi công tác, cho nên sẽ không trở về."
"Đứa nhỏ này, tại sao lại không chịu nghe lời khuyên bảo? Mấy đứa con gái thời nay đứa nào cũng đầy một bụng quỷ kế, không có người lớn xem xét thì làm sao được? Con liền..."
"Thật ngại quá, tôi đang có khách, không nói chuyện phiếm với dì được." Triển Dực Phi nói xong liền dập máy, ngẩng đầu nhìn Lâm Ngọc Đồng, "Xin lỗi, có phải làm ảnh hưởng đến em dùng cơm không?"
"Không có, nhưng mà tôi đột nhiên nhớ ra một việc." Lâm Ngọc Đồng hạ giọng, "Chúng ta kết hôn như vậy, có phải nên làm một bản hiệp ước gì đó không? Ví dụ anh cần tôi giúp làm tấm bia trong bao lâu? Nếu trong quá trình này anh gặp được ý trung nhân thì phải làm thế nào?"
"Không cần đi? Em cũng không phải người thích càn quấy, gây sự. Tôi cũng sẽ không dựa vào việc này mà làm hại em. Đương nhiên, nếu em cảm thấy có một bản hiệp ước sẽ yên tâm hơn, vậy thì tôi cũng không để ý nếu như em muốn."
"Thật ra thì cũng không đến mức đó, nếu không chúng ta làm một bản hiệp ước bằng miệng đi. Nếu như có ngày một trong hai chúng ta gặp được chân ái, không cần phải giấu diếm đối phương."
"..."
"Anh thấy sao?"
"Không có gì, vậy cứ làm theo những gì em nói." Hắn đột nhiên nghĩ đến Trầm Quân kia mà thôi. Từ lúc trở về nước, anh đã cho người tìm hiểu về cuộc sống hiện tại của Lâm Ngọc Đồng, mà những người đó cũng đã nói rõ trong mail trả lời, cậu hiện tại đang thích Trầm Quân. Nhưng sao hiện tại lại có vẻ không giống vậy? Chẳng lẽ bọn họ đã tìm sai thông tin?
Cơm nước xong, Triển Dực Phi cùng Lâm Ngọc Đồng đi mua sắm trong siêu thị. Vốn dĩ Lâm Ngọc Đồng chỉ định mua chút nguyên liệu cùng gia vị để có thể nấu ăn buổi tối, ai ngờ khi vừa cho đống đồ vào xe đẩy thì Triển Dực Phi liền hỏi: "Nồi xoong gì đó không cần phải mua sao?"
Lâm Ngọc Đồng kinh ngạc nói: "Ở nhà anh không có sao? Có thể qua đó lấy tạm về dùng, dù sao chúng ta cũng sẽ không ở lại kia lâu."
Triển Dực Phi ho nhẹ một tiếng: "Tôi không nấu ăn."
"Vậy hàng ngày anh ăn gì?"
"Buổi sáng ăn bánh mì với sữa, hoặc là đến công ty nhờ trợ lý mua cơm. Ở gần công ty có mấy nhà hàng ăn cũng không tồi, tôi có thẻ hàng tháng ở đó, nếu không phải gặp mặt xã giao hoặc không phải đi công tác thì tôi sẽ ăn ở những chỗ đó."
"Tôi ngất đây, anh không cảm thấy ngán sao?"
"Chung quy thì so với bị đói thì vẫn còn tốt hơn."
"Kỳ thật anh hoàn toàn có thể thuê một người đầu bếp về để nấu ăn mà."
"Như thế sẽ lại phải tốn tâm tư để đề phòng, rất phiền phức."
"..... Anh sống cũng thật mệt mỏi. Quên đi, vậy chúng ta quay lại mua vài dụng cụ nhà bếp." Lâm Ngọc Đồng đưa xe đẩy cho anh, "Anh giúp tôi, tôi ra lấy thêm một chiếc xe đẩy nữa, nếu không thì không đủ chỗ để."
Cuối cùng hai người mang hai xe đẩy đầy ắp đồ đi thanh toán. Lâm Ngọc Đồng không chỉ mua nồi cơm điện và một cái chảo, cậu còn mua cả bếp điện và máy nướng bánh. Triển Dực Phi thầm nghĩ, may mà ở căn nhà họ thuê có sẵn lò nướng cùng bếp cách thủy nếu không hôm nay anh chắc chắn phải thuê thợ đến lắp đặt rồi.
Đến khi tính tiền Lâm Ngọc Đồng còn đang định rút ví trả, nhưng Triển Dực Phi biết bây giờ cậu chỉ là sinh viên nghèo, sẽ không để cậu phải trả tiền. Anh cũng nghĩ đến việc những chi phí sinh hoạt về sau này, vậy nên khi trở về nhà, ngay lúc Lâm Ngọc Đồng vẫn còn đang ở trong bếp rửa nguyên liệu, anh đưa cho cậu hai tấm thẻ: "Thẻ màu xanh này là thẻ tín dụng phụ của tôi, hạn mức là 2 trăm vạn, để em mua thực phẩm và chi tiêu các thứ. Thẻ màu vàng là thẻ ngân hàng bình thường, có khoảng hơn 3 trăm vạn, là tiền tiêu vặt của em, nếu không đủ thì nói với tôi."
Lâm Ngọc Đồng: "..."
Triển Dực Phi lúc này còn nói: "Em muốn mua gì, làm gì tùy ý, chỉ cần không phạm pháp thì không cần nói với tôi."
Lâm Ngọc Đồng bật cười, "Trái pháp luật mà hỏi anh, thì anh định làm gì?"
Triển Dực Phi trầm mặc, chăm chú nhìn Lâm Ngọc Đồng trong chốc lát nói, "Tịch thu túi ngủ của em."
Lâm Ngọc Đồng "Ấy!" một tiếng, khoa trương lắc lắc đầu: "Anh cứ yên tâm đi Triển tiên sinh, tôi sẽ cố gắng làm tốt vị trí của một tấm bia."
Triển Dực Phi tựa vào khung cửa nói, "Chúng ta có thể thương lượng để sửa lại cách xưng hô một chút không?"
Lâm Ngọc Đồng quay đầu lại, "Dực Phi?"
Triển Dực Phi hơi giương giương khóa môi, "Ừm."
Hết chương 7.