Tinh Võ Môn
Chương 27: Ba ông trùm Thượng Hải
Lễ tân gác cửa Đại Thế Giới là bốn người Trung Quốc ăn mặc rất chỉnh tề, nhìn thấy xe của Chu Điệp, lập tức đồng loạt chạy tới mở cửa cho nàng. Trong đó có một lễ tân rất lễ phép nói: "Chu Điệp tiểu thư, hoan nghênh cô! Hoàng gia đã tới, đang ở bên trong chờ cô đó!"
Chu Điệp ưu nhã xuống xe, chỉ vào Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan nói: "Bọn họ là hai người cận vệ của ta, có thể đi vào cùng ta chứ?"
Lễ tân kia kinh ngạc, đánh giá Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan một lần từ đầu đến chân, gật đầu nói: "Nếu là cận vệ của Chu Điệp tiểu thư, hiển nhiên có thể vào. Mời vào!"
A Đông thân là tài xế nên bị Chu Điệp cho ở ngoài, Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan đi theo Chu Điệp cùng nhau vào Đại Thế Giới.
Lần đầu tiên tiến vào một nơi to lớn như thế này, Ô Tâm Lan có chút khẩn trương, theo bản năng nép sát vào người Vương Chí Đạo.
Vương Chí Đạo thấy thế, trêu ghẹo nàng nói: "Ô sư tỷ, ngươi không cần khẩn trương như vậy, bên trong này không có yêu ma ăn thịt người đâu, ngươi cứ coi như đang ở Tinh Võ Môn là tốt rồi!"
Ô Tâm Lan nghe vậy xấu hổ mặt ngọc đỏ hồng lên, nhưng thân thể lại dần dần thả lỏng.
Chu Điệp xem ra không phải là người đến sớm nhất, bên trong đã tụ tập đa số danh nhân quyền quý đất Thượng Hải. Nhìn thấy Chu Điệp phong hoa tuyệt đại tiến vào, đại đa số nam nhân đều không tự chủ được mà ngừng nói chuyện, ánh mắt chăm chú nhìn vào thân thể uyển chuyển mềm mại của nàng, làm cho đám bạn gái bên cạnh ghen ghét dị thường, tức giận muốn phát hỏa, nhưng cũng chỉ có thể mắng thầm trong bụng.
Chủ nhân yến tiệc hôm nay Hoàng Kim Vinh đang đứng cùng một đám người tán dóc, thấy Chu Điệp tiến vào, liền cùng những người đó đi tới tiếp đón.
Một năm không gặp, Hoàng Kim Vinh vẫn đầu trọc bóng loáng, vóc người càng thêm phát tướng, một thân tây phục thẳng tắp, thoạt nhìn có chút giống như người mẫu. Hắn trước hết cười to nói: "Chu tiểu thư, may là cuối cùng cô tới rồi! Ta mới rồi đang nói chuyện phiếm với mấy người anh em kết nghĩa, nói muốn giới thiệu cô cho bọn hắn làm quen, cô nếu không đến thì đúng là ta mất hết mặt mũi với mấy người anh em kết nghĩa này!"
Chu Điệp trên mặt vẫn duy trì nụ cười mê người, rất lễ độ nói: "Hoàng gia nói quá lời rồi, sinh nhật của ngài, ta sao có thể không đến, làm cho ngài mất mặt sẽ là chuyện rất nghiêm trọng đó."
"Chu tiểu thư thật biết nói đùa!" Hoàng Kim Vinh cười ha ha, chỉ vào hai người mới đến bên cạnh, nói: "Đến đây, Chu tiểu thư, ta giới thiệu cho cô một chút, hai người này là anh em kết nghĩa của ta, hắn là Tam đệ Đỗ Nguyệt Sinh, còn đây là Nhị đệ Trương Khiếu Lâm!"
Đang theo sau Chu Điệp, Vương Chí Đạo nghe vậy lấy làm kinh hãi, cẩn thận đánh giá hai người này vốn cùng Hoàng Kim Vinh đều nổi danh "Trùm lưu manh."
Chỉ thấy Đỗ Nguyệt Sinh tầm vóc trung bình, dáng người gầy yếu, nhìn cũng bình bình thường thường, trên mặt lộ nét cười nhàn nhạt, mặc trường bào màu đen, bên ngoài áo khoác xanh biếc, bộ dáng như một nho sinh. Mà Trương Khiếu Lâm thì rất bưu tráng, lại mặc tây phục rất vừa người, chỉ là ánh mắt nhìn rất âm u tàn nhẫn, làm cho người khác cảm thấy hắn cùng Đỗ Nguyệt Sinh hoàn toàn bất đồng.
Lịch sử truyền thuyết, trong "ba ông trùm Thượng Hải", có một câu nói "Hoàng Kim Vinh tham tài, Trương Khiếu Lâm giỏi đánh, Đỗ Nguyệt Sinh hiểu đối nhân". Câu này nói rõ Trương Khiếu Lâm thằng cha này có chút quyền cước công phu, hắn có thể cùng Hoàng Kim Vinh, Đỗ Nguyệt Sinh tề danh định vị, phần lớn là nhờ đánh nhau mà đạt được. Đáng tiếc chính là sau này khi người Nhật Bản công hãm Thượng Hải, hắn ngược lại không bằng được hai người anh em kết nghĩa, đầu hàng Nhật Bản, kết quả không có kết cục tốt. Mà Đỗ Nguyệt Sinh kia, chính là người nổi danh nhất trong ba ông trùm Thượng Hải, mặc dù chỉ là một văn nhược thư sinh, năng lực còn cao minh hơn Hoàng Kim Vinh, Trương Khiếu Lâm, sau này đi lên, trở thành lão đại tuyệt đối của Thượng Hải hắc bang. Hắn rất giỏi về phối hợp quan hệ các phái thế lực trong xã hội đen, lại giỏi xử lý các quan hệ ngầm với giới quân phiệt, giỏi thu vét, thạo phân chia, buôn bán nha phiến, mở sòng đánh bạc, lung lay nhân vật thượng tầng, danh nhân quyền quý, mượn sức đề tăng địa vị chính mình.
Nhưng mà làm cho người đời đều cảm thấy kỳ lạ chính là một người như vậy, lại có lòng yêu nước rõ ràng, khi Nhật Bản phát động Xâm Hoa chiến tranh, hắn tích cực ủng hộ kháng Nhật, vì kháng Nhật sẵn sàng quyên tặng phần lớn tài sản cùng nhu yếu phẩm. Sau khi Nhật Bản công hãm Thượng Hải, vì muốn mượn sức hắn, đối với hắn rất tốt, nhưng hắn lại kiên trì không đầu hàng Nhật Bản, thà rằng vứt bỏ tất cả rời khỏi Thượng Hải. Loại khí tiết này của hắn rất được người đời tán thưởng.
Đỗ Nguyệt Sinh luôn luôn duy trì một bộ dáng tao nhã lịch sự, lễ phép bắt tay Chu Điệp, nói: "Chu tiểu thư đại danh, ta Đỗ Nguyệt Sinh sớm đã nghe thấy. Không những như vậy, tất cả các phim Chu tiểu thư đóng ta đều đã xem. Bây giờ được gặp ta lại càng sùng bái Chu tiểu thư đó!"
Chu Điệp mỉm cười nói: "Đỗ tiên sinh thật biết nói đùa mà!"
Hoàng Kim Vinh lúc này mới chú ý tới hai người Ô Tâm Lan cùng Vương Chí Đạo, có chút kỳ quái hỏi: "Chu tiểu thư, hai vị đứng sau cô là ai, ta nhìn hơi quen mặt?"
Chu Điệp giới thiệu nói: "Hai người này là ta mời làm vệ sĩ, Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan, bọn họ đều là đệ tử Tinh Võ Môn. Hoàng gia cảm thấy quen mặt, có thể là đã từng gặp qua ở Tinh Võ Môn."
"Tinh Võ Môn?" Hoàng Kim Vinh suy nghĩ một chút, đột nhiên một tay chỉ vào Vương Chí Đạo, một tay tự vỗ lên cái đầu trọc của mình, nói: "Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là tên tiểu tử đã bẻ gãy một chân một tay võ sĩ Nhật Bản, ta nhớ kỹ rồi, gặp ngươi một lần rồi!"
"Hoàng gia trí nhớ thật tốt, nhưng ta tên là Vương Chí Đạo, cũng không phải là tiểu tử!" Vương Chí Đạo bình tĩnh nói.
"Tinh Võ Môn đệ tử?" Trương Khiếu Lâm nghe vậy bèn đánh giá Vương Chí Đạo từ trên xuống dưới một lúc, đối với Ô Tâm Lan một nữ đệ tử Tinh Võ Môn lại coi như không nhìn thấy, hắn nói: "Tinh Võ Môn đệ tử, chính là đồ đệ được Hoắc Nguyên Giáp dạy dỗ, nghe nói đồ đệ Hoắc Nguyên Giáp đánh cũng rất giỏi hả! Ta cũng có một người vệ sĩ, là đệ tử Thiếu Lâm, ta giới thiệu cho các ngươi biết nhau, A Lục!"
Phía sau Trương Khiếu Lâm có một tên chừng hai lăm hai sáu tuổi, ăn mặc rất được, lập tức đi lên, hướng Vương Chí Đạo vươn tay phải nói: "Xin chào, ta là Thạch Lục, là Thiếu Lâm đệ tử, rất vui được biết ngươi!"
Vương Chí Đạo nhìn thấy bàn tay hắn vừa to lớn lại vừa rắn chắc, vết chai lại dầy dị thường, hiển nhiên là là tập luyện vài tầng công phu Thiết Sa Chưởng, trong lòng liền hiểu rõ hắn bày ra chủ ý gì. Bèn cười thầm trong lòng, bất động thanh sắc, chìa tay phải cùng Thạch Lục bắt tay.
Quả nhiên, mới vừa nắm bàn tay Thạch Lục, Vương Chí Đạo lập tức cảm thấy Thạch Lục phát kình siết lại, tựa hồ muốn đem bàn tay hắn bóp nát.
Nhưng là bàn tay Vương Chí Đạo sao có thể để cho hắn bóp nát dễ dàng như vậy. Vương Chí Đạo một năm qua cũng luyện chỉ lực không ít. Vương Chí Đạo cho rằng, lực lượng toàn thân mặc dù rất trọng yếu, nhưng là cường hóa lực lượng mười ngón tay, luyện thành ngón tay giống như sắt thép, cũng là phi thường quan trọng khi đánh nhau. Phương pháp tập luyện chỉ lực của Vương Chí Đạo rất đơn giản, hắn rất tín nhiệm nguyên tắc rèn luyện sức lực "từ từ gia tăng áp lực". Đối với rèn luyện ngón tay, hắn chỉ dùng một cách, đó là trồng cây chuối trên các đầu ngón tay, đầu tiên là dùng mười ngón thong thả chống đẩy hít đất, sau khi có sức lực nhất định thì chuyển thành trồng cây chuối, rồi cuối cùng giảm số ngón tay, lại gia tăng số lần. Sau có thể làm đến mức tùy ý dùng đầu ngón tay cũng có thể trồng cây chuối nâng người lên được hơn ba mươi lần, cường độ ngón tay đã vô cùng lớn. Vương Chí Đạo một năm qua cơ hồ ngày nào cũng bình tĩnh tập luyện phương pháp này, mặc dù còn chưa đạt được chỉ lực kinh người như ở kiếp trước, nhưng là tỷ thí lực nắm tay, trong Tinh Võ Môn mạnh hơn hắn, ngoài một đôi thiết chưởng Lưu Chấn Đông, cũng chỉ có Ưng trảo vương Trần Tử Chính.
Vương Chí Đạo tin tưởng rằng, lực bóp tay của Thạch Lục không thể mạnh hơn được Lưu Chấn Đông cùng Trần Tử Chính, nên mới bắt tay hắn không hề sợ hãi. Huống chí, Vương Chí Đạo hiểu được làm sao để phát huy tốt nhất lực lượng ngón tay. Hắn sau khi cùng Thạch Lục bắt tay, lực lượng tập trung tới các đầu ngón tay, dùng lực bóp xuống, ngón tay giống như móc sắt móc vào bàn tay Thạch Lục.
Chưa quá năm giây đồng hồ, Thạch Lục đã không thể chịu được, đau đến mức trên trán đổ ra từng giọt mồ hôi to, nửa điểm khí lực cũng không vận nổi. Vương Chí Đạo lúc đó mới buông lỏng tay, cười nói: "Tay ngươi thủ chưởng rất có lực, lĩnh giáo!"
Mọi người ở đây trừ Chu Điệp và Ô Tâm Lan, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc, nhất là Trương Khiếu Lâm, hắn vốn là định làm xấu mặt Vương Chí Đạo, sau đó lại hướng tới Chu Điệp đề cử người của mình làm vệ sĩ cho nàng, cho nên mới giới thiệu Thạch Lục gặp gỡ Vương Chí Đạo. Thật không ngờ được, Vương Chí Đạo một thiếu niên mới khoảng mười sáu tuổi, lực lượng nắm tay rõ ràng mạnh hơn so với Thạch Lục vốn mười năm tu luyện Thiết Sa Chưởng.
Trương Khiếu Lâm cảm thấy cực kỳ mất mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Thạch Lục một cái, rồi âm âm nói với Vương Chí Đạo: "Tiểu huynh đệ công phu thật không tệ, ở chỗ này ba huynh đệ chúng ta có một võ đài ngầm, không biết tiểu huynh đệ có hứng thú gia nhập hay không?"