Tinh Võ Môn

Chương 187: Anh hùng tương tích

"Kháng nghị!"

Sơn Khẩu Dụ Nhân là người đầu tiên kịp phản ứng lại với sự thật là Liễu Sinh Đấu Hồn đã chiến bại, sau khi phản ứng lại lão không thể chấp nhận được kết quả này, vì vậy quát to lên giống như là con lợn đang bị chọc tiết.

Sơn Khẩu Dụ Nhân không thèm để ý gì nữa, từ trên bàn trọng tài trực tiếp nhào đến trên lôi đài, chỉ vào Vương Chí Đạo hổn hà hổn hển nói: "Vương Chí Đạo, ngươi lại dám công nhiên dùng phương thức đánh lén đem Liễu Sinh Quân đánh hạ lôi đài, thế này là phạm quy, ta muốn thủ tiêu tư cách tham gia thi đấu của ngươi. Trận luận võ này là vô hiệu!" Rất hiển nhiên, Sơn Khẩu Dụ Nhân bị đả kích từ thất bại của Liễu Sinh Đấu Hồn làm cho thần kinh có chút bị thác loạn, nói chuyện không chỉ ngữ khí có chút vô lý, hơn nữa rõ ràng còn có hiện tượng lão niên si ngốc.

Chỉ là lời nói kia vừa xuất ra đã đưa tới việc ở dưới đài có vô số khán giả nổi giận mắng ầm lên, thậm chí có người còn nghĩ muốn xông lên trên lôi đài giáo huấn cho Sơn Khẩu Dụ Nhân một trận.

Vương Chí Đạo lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sơn Khẩu Dụ Nhân, nói: "Sơn Khẩu tiên sinh, ngươi cho rằng lôi đài này là do tự trong nhà các ngươi mở ra hay sao, ngươi nói muốn người nào xuống đài thì người đó phải xuống đài hay sao?"

Sơn Khẩu Dụ Nhân khẩu khí cường ngạnh nói: "Rất nhiều người ở đây cũng nhìn thấy được, ngươi ngang nhiên ở trên lôi đài dở trò đánh lén, chẳng lẽ ta không nên đem ngươi đuổi xuống khỏi lôi đài hay sao? Đây là lôi đài của võ sĩ, chú trọng nhất chính là tinh thần võ sĩ đạo, quyết đấu đường đường chính chính quang minh chính đại. Mà ngươi đó, vừa là đánh lén vừa là quỷ kế, hành vi hèn hạ vô sỉ, hạ lưu xảo trá, không hề có lấy một chút tinh thần võ sĩ đạo. Ngươi căn bản là không có tư cách đứng ở trên lôi đài này!"

Nói năng thực là sục sôi hùng tráng, hình như đúng là một người cao thượng vô cùng, dường như chưa từng làm qua việc gì hèn hạ! Mẹ nó chứ, từng gặp qua không hề ít đồ không biết xấu hổ, nhưng là không biết xấu hổ đến mức như thế này thì đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, Vương Chí Đạo thầm mắng một câu, sau đó cười lạnh nói: "Sơn Khẩu tiên sinh, tinh thần võ sĩ đạo của Nhật Bản các ngươi tốt nhất là lưu lại để dùng cho chính bản thân mình đi, ta đối với cái loại tinh thần biến thái đó của các ngươi không có hứng thú, cũng không hề muốn có cái loại tinh thần đó. Chỉ có điều ta không rõ chính là, Sơn Khẩu tiên sinh luôn miệng nói rằng ta đánh lén, vậy thì rốt cuộc là ta đã đánh lén như thế nào vậy? Mới vừa rồi ta cùng với Liễu Sinh Đấu Hồn chính là thi đấu mặt đối mặt, lại còn sau khi có người hô 'trận đấu bắt đầu' thì mới ra tay? Hơn nữa nếu như nói ngươi không phải là đã bị hoa mắt, ngươi hẳn là chứng kiến được Liễu Sinh Đấu Hồn đã công kích ta trước chứ hả? Nếu kiên quyết muốn nói rằng đánh lén, như vậy thì hẳn là Liễu Sinh Đấu Hồn đánh lén đối với ta, tại sao lại biến thành là ta đánh lén hắn rồi?"

Sơn Khẩu Dụ Nhân vốn luôn luôn có thể hoạt ngôn thiện biện, thế nhưng mỗi khi cùng Vương Chí Đạo giao phong, chung quy lão đều sẽ bị Vương Chí Đạo tranh luận cho á khẩu không trả lời được. Chỉ có điều là lúc này đây lão tuyệt đối không thể nhận thua. Vì vậy hai tròng mắt của Sơn Khẩu Dụ Nhân bắt đầu đỏ rực lên, giống như là một con lang đói đã bảy ngày không có chút gì ăn, nhìn chằm chằm vào Vương Chí Đạo, tranh biện nói: "Nhưng là ngươi ngay lúc giữa chừng lại đột nhiên hô 'dừng', Liễu Sinh Đấu Hồn mới có thể dừng lại chờ nói chuyện với ngươi, sau đó..."

"Chẳng lẽ ngươi không có nhìn thấy là sau khi ta nói xong còn đợi được hắn bắt đầu ra tay công kích thì ta mới ra tay hay sao? Hơn nữa lúc ấy chúng ta chính là trực diện công kích, làm sao lại có thể xem như là đánh lén được đây?" Vương Chí Đạo chuyển hướng xuống đám khán giả dưới đài, lớn tiếng hỏi: "Các vị khán giả, các vị công bình phát biểu xem, ta đây có tính là đánh lén hay không?"

"Không tính!"

Đám khán giả ầm ầm hô to, cùng kêu lên ủng hộ Vương Chí Đạo. Có vài người thậm chí lại còn quát lên: "Con mẹ nó, cứ cho là đánh lén thì làm sao đây? Cái loại sự tình này tiểu Nhật Bản các ngươi làm còn ít hay sao? Việc cho phép các ngươi làm được, chúng ta làm không được hay sao..."

"Tiểu Nhật Bản quỷ tử, các ngươi đã thua, lăn xuống lôi đài đi!"

Sơn Khẩu Dụ Nhân bị những tiếng hô hào chửi bới của đám khán giả làm cho tức giận đến cơ hồ muốn thổ huyết ra, đột nhiên hướng về phía Vương Chí Đạo, giống như là nổi điên quát lên: "Ngươi là một thằng đáng chết, ngươi phải rời khỏi lôi đài, ta muốn ngươi ngay bây giờ phải rời khỏi lôi đài!"

"Không cần ngươi nhắc nhở. Ta đánh thắng rồi, hiển nhiên sẽ rời xuống khỏi lôi đài. Ngươi cứ tiếp tục lưu lại ở chỗ này để lên cơn điên đi hả!"

Vương Chí Đạo nói xong tức thì xoay người đi xuống khỏi lôi đài, cũng không thèm nhìn tới Sơn Khẩu Dụ Nhân vẫn đang đứng yên tại chỗ nữa.

"Các vị, trận thi đấu thứ nhất ở vòng thi đấu Tứ cường đã kết thúc. Tuyển thủ Vương Chí Đạo đã không phụ sự mong đợi của mọi người, dễ dàng đánh bại tuyển thủ Liễu Sinh Đấu Hồn chỉ giỏi cắn người. Ta bây giờ tuyên bố tuyển thủ Vương Chí Đạo đã tiến vào đến trận thi đấu chung kết cuối cùng. Trận đấu trước mắt đây chính là màn tỷ thí giữa hai tuyển thủ 'Bát Cực chi Vương' Hoắc Điện Đường cùng Tinh Võ Môn Trần Chân! Trận đấu sắp bắt đầu, xin mời tất cả những người hỗn tạp không có nhiệm vụ lập tức rời khỏi lôi đài!" Bài phát thanh của Đại loa càng ngày càng làm càn, một điểm cũng không có đem Sơn Khẩu Dụ Nhân ngông cuồng tự đại để vào trong mắt.

"Ngươi đứng ở đây nói bậy bạ cái gì đó, ta tuyên bố trận thi đấu này vô hiệu!"

Sơn Khẩu Dụ Nhân bị thất bại tối hậu đánh ngã hoàn toàn, phát điên hướng về phía Đại loa mà hô hét ầm ĩ lên.

"Thật không biết tự nhìn lại mình xem đã thành ra cái dạng gì rồi, hắn không phải là không chịu được đả kích của thất bại mà phát điên rồi đấy chứ?" Đại loa mặc dù chỉ là nói rất nhỏ giọng, nhưng là thông qua cái loa phóng đại âm thanh, mấy lời vửa rồi cơ hồ là một chữ cũng không lọt khỏi tai đám khán giả đang đứng dưới đài, mỗi người đều nghe được rõ ràng. Dưới đài mọi người đều cười to, thậm chí có người còn bắt đầu nhằm Sơn Khẩu Dụ Nhân ném những vật như là hòn đá nhỏ hay là thức ăn nát vụn.

Khí thế ngạo mạn khinh người hàng ngày của Sơn Khẩu Dụ Nhân chỉ trong một khắc khi Vương Chí Đạo đem Liễu Sinh Đấu Hồn đá văng xuống dưới lôi đài cũng đã biến mất sạch sẽ. Lúc này lão đối với mọi người tức giận giống như là đã phát điên rồi, quơ quơ hai nắm tay thị uy nói: "Liễu Sinh Đấu Hồn không có khả năng thua, Liễu Sinh Đấu Hồn nhất định sẽ thắng. Dân tộc Đại Hòa chúng ta mới là dân tộc ưu tú nhất trên thế giới, đám người Đông Á bệnh phu các ngươi không có khả năng đánh thắng chúng ta! Đại Nhật Bản đế quốc vạn tuế, Thiên Hoàng vạn tuế!"

Tôn Lộc Đường, Cam Mạc Nhiên, Tống Thế Vinh cùng với mấy vị trọng tài khác không khỏi đơ mặt nhìn nhau, cùng thầm nghĩ chẳng lẽ thằng cha Sơn Khẩu Dụ Nhân này thật sự đã phát điên rồi hay sao?

Sơn Khẩu Dụ Nhân từ sau khi đi tới Thượng Hải, luôn hết sức tâm niệm muốn đàn áp sĩ khí của người Trung Quốc, tuyên dương chủ nghĩa dân tộc Đại Hòa, tinh thần võ sĩ đạo, nghĩ muốn chứng minh võ thuật Nhật Bản mạnh mẽ hơn hẳn võ thuật Trung Quốc, buộc người Trung Quốc phải cúi đầu khuất phục trước người Nhật Bản. Cho nên mới bằng mọi giá đoạt lấy đại hội thi đấu trao đổi võ thuật quốc nội nguyên bản do giới võ thuật Trung Quốc quản lý cử hành, biến thành Vạn quốc võ thuật đại hội, mộng tưởng làm cho võ sĩ Nhật Bản đoạt được danh đầu ở trên Vạn quốc võ thuật đại hội, để chứng minh dân tộc Đại Hòa là dân tộc ưu tú và cường đại nhất trên thế giới. Đáng tiếc chính là, lão khổ cực không biết bao nhiêu lâu lo liệu hết trước sau, nhưng đám võ sĩ Nhật Bản tham gia thi đấu lại hết người này đến người khác bị đánh hạ lôi đài, đến cuối cùng chỉ còn lại duy nhất một mình Liễu Sinh Đấu Hồn gian nan khổ cực trên lôi đài. Liễu Sinh Đấu Hồn trở thành hy vọng duy nhất của Sơn Khẩu Dụ Nhân, để cho một cái hy vọng này không bị hủy diệt, Sơn Khẩu Dụ Nhân thủ đoạn gì cũng nghĩ đến, thậm chí còn muốn Liễu Sinh Đấu Hồn vào thời khắc mấu chốt phải ăn thuốc kích phát thú tính vốn còn chưa hoàn toàn chế luyện thành công, không tiếc tính mạng Liễu Sinh Đấu Hồn, chỉ cần có thể chung kết đoạt được quán quân là được.

Chỉ là đến tận cuối cùng, hết thảy mọi sự tỉ mỉ dàn xếp vậy mà chỉ ở trong một nháy mắt đã bị một cước của Vương Chí Đạo đá nát hết. Lần này, hi vọng của Sơn Khẩu Dụ Nhân đã hoàn toàn tan vỡ rồi. Sơn Khẩu Dụ Nhân không tiếp nhận được thất bại, cũng không có cách nào bảo trì được tỉnh táo, biến thành nội tâm hoảng loạn, giống như là một người điên. Sự kiện này về sau biến thành chuyện đàm tiếu giữa người Trung Quốc cùng đám các cường quốc phương Tây, người Nhật Bản thì cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Sơn Khẩu Dụ Nhân được mấy người võ sĩ Nhật Bản nửa dìu nửa đỡ chậm chạp lết xuống khỏi lôi đài, sau khi xuống đài được đưa về nghỉ ngơi. Thế nhưng trên đường đi vẫn không ngừng hô lớn khẩu hiệu ca ngợi Nhật Bản cùng Thiên Hoàng. Mọi người nhìn thấy lão như vậy, cũng chỉ biết lắc đầu.

Mặc dù bị một chút phiền phức chen ngang vào như vậy, nhưng là Vạn quốc võ thuật đại hội vẫn đang tiếp diễn, cũng không có bị ảnh hưởng từ Sơn Khẩu Dụ Nhân.

Bởi vì Trần Chân cùng Hoắc Điện Đường ở trong trận đấu lúc trước đã tiêu hao không ít thể lực, hơn nữa thời gian tỷ thí giữa Vương Chí Đạo cùng Liễu Sinh Đấu Hồn lại quá ngắn, cho nên các trọng tài đều lo lắng rằng hai người này thể lực còn chưa có được khôi phục đầy đủ, ảnh hưởng đến phát huy thực lực. Vì vậy dưới sự đề nghị của Tôn Lộc Đường, trước hết cho nghỉ ngơi thêm nửa giờ đồng hồ rồi mới tiếp tục thi đấu.

Khán giả hiển nhiên không có dị nghị, ngược lại rất ủng hộ, bọn họ ai ai cũng không có rời đi, mà là ngồi bệt xuống hưng phấn tiếp tục tán chuyện với nhau. Nội dung ngoại trừ chuyện cười về việc Sơn Khẩu Dụ Nhân gây náo loạn, thì chính là tranh luận xem chức Quán quân sẽ thuộc về ai. Làm cho các khán giả cao hứng chính là, Liễu Sinh Đấu Hồn đã bị Vương Chí Đạo một cước đá xuống đài, còn lại ba người tuyển thủ đều là người Trung Quốc, vô luận là Quán quân chung cuộc là ai, vinh dự đều là thuộc về người Trung Quốc. Điều này làm cho tất cả các khán giả Trung Quốc đều cảm thấy tự hào.

Nửa giờ đồng hồ đã trôi qua rất nhanh, dưới thông tri của Đại loa, Trần Chân cùng Hoắc Điện Đường kẻ trước người sau cùng leo lên trên lôi đài.

Sau khi khách sáo nói mấy câu "cửu ngưỡng, cửu ngưỡng" lẫn nhau, Hoắc Điện Đường mở miệng nói trước: "Trần Chân huynh đệ, đối với đại danh của ngươi ta đã sớm nghe như sấm động bên tai. Hôm nay có thể có được cơ hội cùng ngươi đứng ở trên lôi đài này quyết phân thắng bại, thật sự là một sự việc vui mừng nhất từ lúc bình sinh."

Trần Chân trên mặt lộ ra nét cười khó có được, nói: "Hoắc sư phụ quá khách khí rồi. Hoắc sư phụ danh khí so với ta thì lớn hơn rất nhiều, hơn nữa thành danh so với ta cũng sớm hơn. Lệnh sư Lý Thư Văn danh hiệu 'Thần thương' từng nổi danh về thần thương vô địch. Mà Hoắc sư phụ có thể hậu sinh khả úy trò giỏi hơn thày, có thể thấy rằng công phu của Hoắc sư phụ tuyệt đối là người thường khó sánh kịp. Hôm nay gặp gỡ chỉ có thể nói là xin mời Hoắc sư phụ chỉ giáo cho thật nhiều."

Hoắc Điện Đường thở dài nói: "Trần Chân huynh đệ, sự ngưỡng mộ của ta dành cho ngươi là bởi vì cách xử sự rất con người của ngươi. Võ công có cao thấp, nhân phẩm có ưu khuyết, Trần Chân huynh đệ vô luận là võ công hay là nhân phẩm đều là vào hàng thượng tuyển. Nếu như không phải là do lệnh sư đệ từng cùng Gia sư kết oán, trận thi đấu này căn bản là sẽ không cần phải đấu nữa, Hoắc Điện Đường ta căn bản không xứng để cùng luận bàn so sánh với ngươi. Nhưng là vì vinh nhục của sư môn, ta cần phải đánh bại ngươi, bởi vì chỉ có điều đó mới có thể giúp cho ta cùng lệnh sư đệ phân biệt cao thấp tối hậu."

Trần Chân cười nói: "Hoắc sư phụ nói quá lời. Chúng ta đều là người Trung Quốc, một trận luận võ hôm nay, vô luận là ai thua ai thắng cũng là sự kiêu ngạo của người Trung Quốc chúng ta. Kết quả cuối cùng của Vạn quốc võ thuật đại hội lần này cũng đã chứng minh được người Trung Quốc chúng ta mới là cực mạnh, cho nên hôm nay vô luận chúng ta ai thắng ai thua, ta cũng đều thấy vui mừng. Hoắc sư phụ, mời ngươi ra chiêu đi!"

Hoắc Điện Đường một tiếng cười to, gật đầu nói: "Nói rất hay, Trần Chân huynh đệ, xin mời tiếp chiêu đây!" Nói xong, tư thế ôm quyền của Hoắc Điện Đường đột nhiên chuyển hóa thành tư thế công kích, thân thể sáp lại gần Trần Chân, một khuỷu tay nhằm thẳng giữa ngực Trần Chân thúc đến. Một chiêu này rõ ràng cũng là khởi thủ thức mới vừa rồi khi hắn so chiêu cùng với Lý Cảnh Lâm tướng quân.

Trần Chân thì thần sắc không hề thay đổi, song chưởng cùng xuất, đến lúc tiếp xúc với khuỷu tay Hoắc Điện Đường đang đánh tới, lại xảo diệu xoay tròn một vòng, hướng sang bên cạnh đẩy đi. Thân thể Hoắc Điện Đường dưới sự dắt kéo trong chưởng thế của Trần Chân không tự chủ được mà lệch hẳn phương hướng, vậy mà lại còn bị xoay hẳn người đi, đem hết cả phần lưng lộ ra cho Trần Chân.

Một chiêu này của Trần Chân chẳng những làm cho Hoắc Điện Đường cảm thấy giật mình, đến ngay cả Tôn Lộc Đường trên bàn trọng tài cũng không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bởi vì một chiêu vừa được Trần Chân sử dụng này vậy mà lại rõ ràng là chiêu thức được Tôn Đại Chu am hiểu nhất, Tá lực chi thuật trong Thái Cực Quyền!

Tôn Lộc Đường đương nhiên không cho rằng đây là do Tôn Đại Chu truyền thụ cho Trần Chân, mà là Trần Chân trời sinh dị bẩm, ngay trong lúc giao thủ cùng với Tôn Đại Chu tức thì đã học xong được Tá lực thuật. Học trộm võ công vốn dĩ là điều đại kỵ trong võ lâm, nhưng cái điều cấm kỵ này Trần Chân lại căn bản là không có để ở trong lòng. Tôn chỉ võ thuật của Tinh Võ Môn luôn luôn là lấy trường bù đoản, thu thập rộng rãi sở trường của trăm họ. Mà Trần Chân lại trời sinh đã có thiên phú võ học, vô luận là cái dạng chiêu thức gì khi đã để cho hắn nhìn thấy vào lần là hắn đã có thể học được đến tám chín phần mười, sau đó lấy trường bù đoản, dung nhập thêm vào một chút kiến giải của bản thân mình, chuyển hóa thành tuyệt chiêu của bản thân mình. Tỷ như Phá không quyền nổi danh nhất của hắn, chính là do hắn nghiên cứu lực xoáy tròn cùng lực bung ra trong võ thuật truyền thống, lại nghiên cứu thêm đả pháp của đấm bốc Tây dương mà tự sáng tạo ra quyền pháp mới, theo võ thuật được Hoắc Nguyên Giáp truyền dạy lúc đầu đã không còn quan hệ nhiều nữa. Chính là bởi vì cái tác phong hảo học, không tránh né bất kỳ loại cấm kỵ nào, có dũng khí khiêu chiến với truyền thống, nên võ nghệ của Trần Chân mới đột nhiên tăng vọt, tuổi còn rất trẻ nhưng thực lực cũng đã không ở dưới Hoắc Nguyên Giáp đã qua đời. Cho nên lần này đối trận với Hoắc Điện Đường là một loại siêu cấp đối thủ, hắn mới không hề do dự đem Tá lực thuật mới học được từ chỗ Tôn Đại Chu áp dụng được ngay.

Vương Chí Đạo đứng xem bên dưới lôi đài âm thầm gật đầu. Thực lực của Ngũ sư huynh quả nhiên không giống bình thường, gặp mạnh thì càng mạnh hơn, mà Hoắc Điện Đường lại càng là một siêu cấp võ giả bất phàm. Khi hắn nhằm Trần Chân công kích đã dùng lại khởi thủ thức đã dùng đối phó với Lý Cảnh Lâm, mặc dù rất bất ngờ bị Trần Chân dùng Tá lực thuật làm chệch hẳn khỏi mục tiêu, còn làm cho sau lưng không môn đại lộ, nhưng vẫn gặp nguy không loạn, một đòn Phản trửu đồng thời dưới chân bước chéo, tức thì đã tránh thoát khỏi nguy hiểm. Đồng thời lại chuyển thân mình, một lần nữa đối mặt được với Trần Chân. Hơn nữa Vương Chí Đạo còn cảm giác được, Hoắc Điện Đường cho đến lúc này vẫn còn chưa hiển lộ ra thực lực chân chính của hắn, xem ra hắn muốn đem thực lực chân chính của bản thân để dành đến tận trận quyết đấu cuối cùng mới đem ra đối phó với Vương Chí Đạo. Thật là một lão hồ ly giảo hoạt, à, không, Hoắc Điện Đường cũng không tính là lão, phải là trung niên hồ ly mới đúng! Vương Chí Đạo bây giờ rất hy vọng Ngũ sư huynh có thể đánh thắng được Hoắc Điện Đường, hoặc là buộc được Hoắc Điện Đường phải thi triển ra hết tất cả công phu của hắn. Chỉ cần hắn hiển lộ ra thực lực chân chính, vậy thì bản thân mình sẽ có đối sách để đánh thắng được hắn.

Ô Tâm Lan đứng bên cạnh lại hỏi: "Chí Đạo, ngươi nói xem lúc này đây hai người bọn họ ai sẽ thắng mà ai sẽ thua đây?"

Vương Chí Đạo nghiêng đầu nhìn Ô Tâm Lan nói: "Ngươi cảm giác được người nào sẽ thắng đây?"

"Đương nhiên là Hoắc Điện Đường sẽ thắng!" Không đợi Ô Tâm Lan trả lời, một thanh âm lạnh lùng ở phía sau lưng đã tiếp lời.

Quay đầu nhìn lại, chính là Chu Điệp, hả, không, xem vẻ mặt nàng xinh đẹp nhưng lạnh lùng như băng giá, hẳn phải là Long Điệp rồi. Long Điệp lúc này một thân trang phục nho sinh, lại đội một cái mũ phớt dấu đi mái tóc đen nhánh mượt mà, thoạt nhìn giống như một thư sinh tuấn tú. Chỉ là bởi vì thân thể bị thương nên trên mặt có vẻ rất tái nhợt, có một vẻ xinh đẹp không bình thường.

Vương Chí Đạo cau mày nói: "Ngươi làm sao lại chạy ra đây?"

Một câu hỏi hai ý nghĩa, vừa là hỏi nàng tại sao lại chạy khỏi bệnh viện đi ra đây, lại vừa là hỏi nàng vì sao lại đoạt nhân cách của Chu Điệp để đi ra rồi?

Long Điệp lãnh đạm nói: "Quan hệ gì đến ngươi đây? Ta tại sao không thể chạy ra đây? Chẳng lẽ ta lại còn bị ngươi cầm nhốt hay sao?"

Vương Chí Đạo cười khổ, thở dài nói: "Điệp Nhi, rốt cuộc là ngươi đã xảy ra cái chuyện gì? Lúc trước khi ngươi bị thương biến thành Chu Điệp, ta không phải là đã hòa tan được tòa núi băng ngươi đang ngồi hay sao? Tại sao khi ngươi quay trở lại thì núi băng lại đóng băng rồi?" Long Điệp này quả thật là làm cho Vương Chí Đạo không biết làm như thế nào nữa, chỉ cần một khi xảy ra chuyện, nàng lập tức ẩn dấu đi xuống, đem quyền khống chế thân thể trả lại cho Chu Điệp. Chỉ cần thân thể không có việc gì nữa, nàng lập tức đoạt lại nhân cách của Chu Điệp để chui ra ngoài.

Long Điệp không chút lưu tình nói: "Ta vốn chính là núi băng, vĩnh viễn không hòa tan, ngươi nếu muốn ôn tuyền, vậy đi tìm Chu Điệp đi!"

Chu Điệp không phải là ngươi hay sao chứ, muốn ta tìm như thế nào đây? Vương Chí Đạo rất là buồn bực, hắn mặc dù luôn luôn có thể hoạt ngôn giỏi biện, nhưng là đến khi đối mặt với Long Điệp lại thường thường á khẩu không trả lời được. Vì vậy hắn dứt khoát xoay người đi nhìn đến trận đấu trên lôi đài, không hề để ý tới Long Điệp vốn chẳng những lạnh lùng muốn chết nhưng lại mang theo cả một thân hỏa dược.

Vương Chí Đạo không để ý tới Long Điệp, nhưng Long Điệp lại chủ động mở miệng, chỉ là một câu nói lạnh lùng như băng nhưng lập tức đã dẫn khởi hứng thú của Vương Chí Đạo:

"Mới vừa rồi khi ta tới đây đã gặp phải Vương Á Tiêu. Hắn có chuyện nhờ ta nói lại cho ngươi!"

Vương Chí Đạo nghe vậy lại quay đầu lại hỏi: "Có chuyện gì?"

Long Điệp lần này thật không có làm khó hắn, liền hạ giọng hồi đáp: "Vương Á Tiêu nói, Trương Tác Lâm muốn động thủ rồi. Quân đội của hắn đang hành động bí mật, đem tất cả quan khẩu của Thượng Hải đều bao vây hết cả lại, Thượng Hải hiện tại có chắp cánh cũng khó bay thoát. Chỉ cần chờ đến khi Vạn quốc võ thuật đại hội chấm dứt, Trương Tác Lâm sẽ hạ lệnh bắt người. Ngươi cùng Trần Chân cũng ở trong danh sách đó!"

"Lý Cảnh Lâm tướng quân đã đi đâu rồi?"

"Không biết. Sau khi hắn bại dưới tay Hoắc Điện Đường đã không nhìn thấy tăm hơi đâu nữa rồi. Người của Vương Á Tiêu cũng không tìm được hắn."

Vương Chí Đạo trầm mặc đến một hồi lâu, sau đó lại quay đầu tiếp tục nhìn xem trận luận võ trên lôi đài.

Long Điệp thấy thế không khỏi có chút cả giận nói: "Ngươi rốt cuộc là có nghe được lời ta nói hay không đấy? Sự tình đã đến mức nguy cấp như thế này rồi, ngươi còn có tâm tình lưu lại ở chỗ này xem bọn hắn luận võ hay sao?"

Vương Chí Đạo cũng không quay đầu lại, chỉ nói: "Nếu như Trương Tác Lâm phải chờ tới sau khi Vạn quốc võ thuật đại hội kết thúc thì mới động thủ, như vậy nói rõ rằng bây giờ ta đây vẫn còn rất an toàn, như vậy thì không cần phải sốt ruột!"

Long Điệp cả giận nói: "Như vậy đến sau khi Vạn quốc võ thuật đại hội chấm dứt thì sao đây? Ngươi ý định làm sao bây giờ?"

"Đến lúc đó sẽ tính tiếp!"

"Đến lúc đó sẽ tính tiếp, đây là đáp án của ngươi hả?"

Long Điệp cũng không biết là do nguyên nhân nổi giận với Vương Chí Đạo, hay là do bị nội thương, thanh âm ho khan không khống chế được mà bật lên. Ô Tâm Lan mới vừa rồi một mực lặng yên nghe hai người tranh luận, không phát biểu một câu ý kiến, nhưng lúc này chứng kiến Long Điệp sắc mặt tái nhợt, bộ dáng tự ôm ngực ho khan, vội vàng tiến đến dìu đỡ Long Điệp, nói: "Điệp tả, ngươi không sao chứ? Nếu không thì để ta đưa ngươi về nghỉ ngơi đi nhé!"

Long Điệp nắm tay Ô Tâm Lan nói: "Không cần đâu, không có việc gì!" Mặc dù ngữ khí vẫn cứ là lạnh lẽo như băng, nhưng Ô Tâm Lan lại nhìn thấy sắc mặt Long Điệp rõ ràng đã hòa hoãn đi rất nhiều, không hề giống như bị đám băng lạnh bao phủ trước kia nữa. So sánh với Long Điệp lúc trước kia, tựa hồ ôn nhu hơn một điểm.

Vương Chí Đạo vốn đang tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn theo trận luận võ trên lôi đài giữa Ngũ sư huynh cùng Hoắc Điện Đường, nhưng là nghe được tiếng Long Điệp ho khan, lập tức không nhịn được quay đầu lại nhìn nàng nói: "Thân thể không tốt mau trở về nghỉ ngơi thêm một chút nữa đi. Chuyện của chúng ta ngươi không cần lo lắng, ta tự có chừng mực!"

Long Điệp mặc dù không có trả lời hắn rằng có hay không, thế nhưng lại nhẹ nhàng nhìn hắn nở một nụ cười. Vương Chí Đạo mặc dù vẫn thường xuyên nhìn thấy Chu Điệp tươi cười, nhưng đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy Long Điệp nở nụ cười, điều này làm hắn có một cảm giác vô cùng tuyệt vời. Nụ cười của Chu Điệp tựa như một khối mỹ ngọc không cần bất cứ loại điêu khắc trang trí gì vẫn tự nhiên mê người, vừa ôn nhu lại vừa uyển chuyển. Mà đồng dạng vẫn là khuôn mặt ấy, khi Long Điệp cười lên lại làm cho người ta có cảm giác giống như là trên tuyết sơn băng đóng mấy vạn năm lại đột nhiên xuất lộ một mảnh xuân sắc diễm lệ, vừa tuyệt vời vừa kinh ngạc vô cùng.

Vậy nữ nhân này hiện tại rốt cuộc là Long Điệp hay là Chu Điệp đây? Long Điệp sẽ không thể mỉm cười với mình, nhưng lại càng không thể nào là Chu Điệp! Chu Điệp cũng sẽ không lúc lạnh lúc nóng đối với mình như thế. Chẳng lẽ là đã xuất hiện cái nhân cách thứ ba rồi hay sao?

Trong khi Vương Chí Đạo vẫn còn đang cảm thấy kỳ quái, thình lình lại nghe thấy hai tiếng thét lớn từ trên lôi đài, vội vàng dời tầm mắt nhìn tới trên lôi đài.

Trần Chân cùng Hoắc Điện Đường trên lôi đài lúc này đã đánh nhau đến thời khắc mấu chốt nhất rồi.

Hoắc Điện Đường hoàn toàn kế thừa được lộ số cương mãnh hữu lực của Lý Thư Văn, từng chiêu từng thức đều là đại khai đại hợp, giống như là mãnh hổ xuống núi, chiêu chiêu đều là mãnh liệt bá đạo, xu thế không thể ngăn đỡ. Mà Trần Chân vào lúc này lại đang linh hoạt như khỉ vượn, quấn quít vòng quanh Hoắc Điện Đường, ở bên cạnh hắn không ngừng qua lại né tránh đồng thời tùy lúc đả thương địch thủ. Phá không quyền cùng đôi chân sắt giống như súng máy liên tiếp nhằm Hoắc Điện Đường công tới. Điều này làm cho Hoắc Điện Đường có chút cố kỵ, không cùng Trần Chân liều mạng, sửa thành phương thức đỡ chắc đánh chắc, chậm rãi tiêu hao thể lực của Trần Chân.

Chỉ có điều là Trần Chân nhìn như đã đánh đến nỗi một thân đầy mồ hôi, thế nhưng thể lực lại không biết vì soa mà cũng chưa hề suy giảm xuống. Đánh thật lâu cũng không thấy có tình trạng mệt mỏi xuống sức, so với cuộc chiến cùng Tôn Đại Chu thì dường như đã thay đổi thành hai người khác nhau.

Hoắc Điện Đường cũng phát hiện được sự quỷ dị của Trần Chân, rõ ràng được Trần Chân thể chất rất cường đại, mặc dù đã chảy ra một thân mồ hôi, thế nhưng thể lực cũng không có bị tiêu hao nhiều ít bao nhiêu, vẫn còn có dư lực rất dài để tiếp tục đánh tiếp. Lúc trước hắn cùng Tôn Đại Chu đánh một trận, không thể nghi ngờ gì nữa chính là một chút vui đùa, làm cho tất cả mọi người kể cả bản thân mình cũng tưởng rằng thể lực của hỏi không thể nào kéo dài quá lâu.

Không thể cứ để cho tiếp diễn như vậy được mãi, cuộc chiến càng lâu sẽ có càng nhiều tình huống biến đổi ngược lại gây ra bất lợi cho chính bản thân mình, Hoắc Điện Đường rốt cục quyết định toàn lực xuất kích. Chỉ thấy Hoắc Điện Đường bước lên một bước, một thức Hùng Tồn Ngạnh Tễ nhằm thẳng hướng Trần Chân đánh tới. Trần Chân cũng biết rõ rằng Hoắc Điện Đường vì không muốn kiên trì cầm cự với mình nữa nên đến giờ phút này đã toàn lực ra tay rồi. Lập tức hắn không dám chậm trễ, tay trái quay một cái vẽ một vòng tròn cản lại thân thể Hoắc Điện Đường đang húc tới, đồng thời tay phải lại là một đòn Phá không quyền nhằm đánh thẳng về phía bả vai Hoắc Điện Đường.

Phá không quyền của Trần Chân mặc dù không có được sự cương mãnh như thiết chưởng của Hoắc Điện Đường, thế nhưng xét về mặt lực đả kích thì quyền của hắn so với thiết chưởng của Hoắc Điện Đường tập trung hơn, lực xuyên thấu thâm nhập sâu hơn. Nếu như bị một quyền này của Trần Chân đánh trúng, cho dù xương vai của Hoắc Điện Đường không bị đánh nát, nhưng bả vai tối thiểu cũng bị tê dại, một thời gian rất lâu cũng không đề dậy nổi khí lực. Hoắc Điện Đường đối với năng lực chịu đòn của mình luôn luôn tự tin, nhưng là đối với Phá không quyền mang theo quyền phong lẫm liệt của Trần Chân thì vẫn có chút không tin tưởng rằng chính mình có thể dùng thân thể ngạnh tiếp xuống hay không.

Chỉ có điều là Hoắc Điện Đường cũng không vì như thế mà chịu biến chiêu, chỉ là gia tăng thêm một động tác nghiêng thân đi mà thôi. Dưới chân thu thế, tay phải đột nhiên biến chưởng nghênh đón thẳng vào Phá không quyền của Trần Chân. Lấy thiết chưởng ngạnh đối Phá không quyền.

Trần Chân âm thầm nhíu nhíu mày, nhưng cũng không lùi bước, quyền đầu nhằm thẳng thiết chưởng của Hoắc Điện Đường nghênh đón.

"Uỳnh!" Một tiếng, Phá không quyền cùng thiết chưởng đối nhau một chỗ, phát ra một âm thanh trầm trầm, giống như là thiết chùy nện lên trên cương bản.

Trần Chân chỉ cảm thấy mấy khớp xương bên tay phải của mình tê dại giống như đã bị gãy nát, cơ hồ không nâng tay lên nổi. Nhưng hắn biết rằng Hoắc Điện Đường so với mình tuyệt đối sẽ không tốt hơn được bao nhiêu, nên lúc này đây hắn không đợi cho tay phải khôi phục tri giác, tay trái đã lại vung quyền đánh thẳng về phía Hoắc Điện Đường.

Cổ ngữ Trung Quốc có một câu: Danh sư xuất cao đồ, Hoắc Điện Đường đi theo học nghệ dưới tay Lý Thư Văn là một sư phụ tính tình cổ quái hung ác, trong quá trình học tập có thể đoán được là đã phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ. Nhưng đúng là nhờ vào tính tình nóng nảy của Lý Thư Văn, hành vi động một chút thì đánh chửi, lại thêm Hoắc Điện Đường tự thân chịu khổ liều mạng cố gắng, mới tạo nên được thể chất kinh người cùng với năng lực chịu đựng vượt xa người bình thường của Hoắc Điện Đường.

Hoắc Điện Đường cùng Trần Chân ngạnh đấu, mặc dù hữu chưởng của hắn cũng đã mất đi tri giác, thế nhưng hắn chịu thương tổn thì mức độ so với Trần Chân còn muốn ít hơn, ít nhất là ít hơn nhiều so với trong phỏng đoán của Trần Chân. Lúc này thấy Trần Chân thừa cơ lại áp tới, trên mặt Hoắc Điện Đường hiện ra một nét tươi cười dị dạng, giơ tả chưởng lên nghênh địch.

Hoắc Điện Đường vào lúc này tâm lý đang rất là cảm kích yêu cầu nghiêm khắc hàng ngày của Lý Thư Văn. Lúc trước đã có nói qua rằng Lý Thư Văn bởi vì trời sinh tàn tật, cho nên cả bên trái thân thể cơ hồ giống như là phế nhân. Thế nhưng lão đối với việc luyện công bên sườn trái của các đồ đệ lại hết sức nghiêm khắc, thậm chí còn muốn vượt qua cả phía bên sường phải. Cho nên cả hai bên sườn phải trái của Hoắc Điện Đường đều là linh hoạt cường đại đồng dạng như nhau, công lực tả chưởng so với hữu chưởng còn muốn mạnh hơn. Cho nên khi nhìn thấy quyền trái của Trần Chân kích đến, Hoắc Điện Đường lập tức vung chưởng trái chém ra nghênh địch với quyền trái của Trần Chân.

Trần Chân thầm nghĩ nếu như chưởng trái của Hoắc Điện Đường cũng bị mất đi tri giác, vậy thì ngược lại sẽ có lợi cho chính mình, mặc dù quyền trái của bản thân mình cũng không tránh khỏi mất đi tri giác, thế nhưng thối pháp của mình so với quyền không hề kém hơn, thậm chí càng mạnh, mà Hoắc Điện Đường xem ra có vẻ không am hiểu nhiều về công phu trên chân. Đến lúc đó cả hai bên đều không thể dùng tay, nếu muốn đánh bại Hoắc Điện Đường kia thì cũng không phải là việc khó lắm. Chủ ý đã định, quyền chưởng của hai người lại một lần nữa hung hăng đánh thẳng vào nhau, âm thanh va đập trầm trọng làm cho khán giả dưới lôi đài đều cảm thấy khó chịu.

Trần Chân vốn dĩ tưởng rằng chính mình là chủ động xuất kích, Hoắc Điện Đường chỉ là tạm thời chống đỡ, ưu thế hẳn là thuộc về bên mình, nhưng vừa tiếp xúc với chưởng trái của Hoắc Điện Đường đã lập tức phát hiện không ổn. Lực lượng trên chưởng trái của Hoắc Điện Đường so với bên chưởng phải thì càng kinh người. Một chưởng này chẳng những đánh cho quyền đầu của hắn tê dại, mà còn đem hắn đánh cho không tự chủ được mà phải bật lùi về phía sau đến hai bước. Trong lúc cực kỳ nguy cấp, Trần Chân lại còn quên đi mất một điều, Hoắc Điện Đường mặc dù thiết chưởng cũng nổi danh theo kịp sư phụ Lý Thư Văn của hắn, thế nhưng hắn càng am hiểu hơn chính là dùng khuỷu tay cùng bả vai đả thương địch thủ.

Cho nên sau khi một chưởng đánh lui Trần Chân, Hoắc Điện Đường tức thì cười to lên một tiếng, động tác không ngừng, dưới chân liên tiếp vọt về phía trước húc đi. Thiết Sơn Đả bên sườn trái mạnh mẽ chuẩn xác húc trúng vào thân thể của Trần Chân, kình lực trầm trọng mãnh liệt, xu thế ngàn cân, lập tức đem Trần Chân húc cho liên tiếp lùi về phía sau thêm vài bước nữa.

Trần Chân trong lòng hoảng hốt, mắt thấy Hoắc Điện Đường lại vừa bức sáp lại gần, vội vàng nhấc chân nhằm Hoắc Điện Đường đá tới.

Đối với thối công của Trần Chân, Hoắc Điện Đường đã xem qua từ hai trận đấu ở các vòng đấu trước của hắn, thấy rằng không thể ngạnh chịu.

Dưới chân hắn trượt đi một động tác đảo vị, đem thân thể nghiêng đi, lập tức tránh thoát khỏi đòn đá kích của Trần Chân, bả vai như sắt thép vẫn nhằm vào thân thể Trần Chân húc tới. Lần này, đòn đá của Trần Chân đã rơi vào khoảng không, thân thể lại bị Hoắc Điện Đường mạnh mẽ chuẩn xác húc trúng, mặc dù vào thời khắc mấu chốt vẫn kịp nghiêng người lánh đi một chút, dùng Tá lực thuật triệt tiêu được đại bộ phận lực đạo, thế nhưng vì lực va đập của Hoắc Điện Đường vô cùng kinh người, nên hắn vẫn bị húc cho phải lui về phía sau thêm hai bước nữa, thoáng một cái đã thối lui đến tận sát bên bờ lôi đài.

Chỉ thấy Hoắc Điện Đường thả người một cái, trong nháy mắt đã vọt tới ngay trước mặt Trần Chân, khuỷu tay trái đánh thẳng ngay đến, chỉ có điều là ngay trong khoảnh khắc chạm vào ngực Trần Chân đã lập tức dừng lại.

Trần Chân lúc này hai tay vẫn còn đang ở trong cơn tê dại, cước bộ cũng vì hai cú húc vai mới vừa rồi của Hoắc Điện Đường làm cho bất ổn loạng choạng, cho nên đối với một khuỷu tay này của Hoắc Điện Đường không kịp phản ứng lại. Nếu như một khuỷu tay này của Hoắc Điện Đường không đình chỉ lại, Trần Chân cho dù có không bị đánh ngã xuống khỏi lôi đài, thì ngực cũng sẽ bị thương nặng mà ngã xuống. Phải biết rằng, uy lực đánh khuỷu tay của Hoắc Điện Đường so với thiết chưởng cùng húc vai của hắn còn muốn lợi hại hơn.

Thế nhưng, mũi khuỷu tay nhọn hoắt của Hoắc Điện Đường chỉ là tiếp xúc nhẹ với ngực Trần Chân đã được thu trở về, cũng không hề có động tác tiếp theo.

Trần Chân thấy đây là Hoắc Điện Đường hạ thủ lưu tình, không muốn để cho mình bị mất hết thể diện ở trước mặt mọi người, liền hướng Hoắc Điện Đường chắp tay cảm tạ nói: "Đa tạ Hoắc sư phụ hạ thủ lưu tình, ta đã thua!"

"Đa tạ!"

Hoắc Điện Đường cũng hoàn lại một lễ. Lời tuy nói không nhiều, nhưng cũng đã có chút lặng yên nể phục luyến tiếc lẫn nhau.

Đã không còn có sự quấy rối của Sơn Khẩu Dụ Nhân, hai người đã kết thúc toàn bộ các trận đấu vòng ngoài trong tiếng hoan hô của đám khán giả. Tôn Lộc Đường lập tức tuyên bố, sau khi để cho người chiến thắng Hoắc Điện Đường nghỉ ngơi thêm một giờ đồng hồ nữa, thì sẽ cùng Vương Chí Đạo tiến hành trận quyết đấu chung kết cuối cùng, tranh đoạt chức Quán quân của Vạn quốc võ thuật đại hội, cũng là sở hữu danh hiệu Võ Vương.