Phiêu Du Giang Hồ

Chương 5: Nhật ký luyện võ cấp tốc của Ô Long nữ hiệp

“A a a a…”

“Hu hu hu…”

“Đi đời rồi, đi đời rồi!”

Tôi không thể không nói ra! Tôi hận cổ nhân! Tôi hận giang hồ! Tôi hận Âu Dương gia!

Bốn huynh đệ Âu Dương đáng chết, các người cứ đợi mà xem. Đợi đến ngày tôi luyện võ thành công, tôi sẽ khiến Âu Dương Thiếu Nhân phải đấm lưng cho tôi; Âu Dương Huyền phải giặt quần áo cho tôi; Âu Dương Y phải răm rắp nghe theo lời tôi; còn Âu Dương Thiếu Nhiên… sẽ được cưỡi ngựa cùng tôi.

“Hu hu, Huyền ca ca, muội còn phải trồng cây chuối bao lâu nữa?”, tôi nói với cái giọng đáng thương và làm động tác thể hiện tâm trạng một cách đáng yêu của thiếu nữ trong truyện tranh. Làm như vậy là muốn để huynh ấy nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt trần của mình, động lòng mà buông tha.

“Đợi khi nào cháy hết tuần hương là được. Còn nữa, không được gọi ta là Huyền ca ca, nghe buồn nôn lắm”, Âu Dương Huyền khó chịu nói.

Tôi… tôi đâu muốn gọi như thế chứ. Nếu không phải vì đang ở dưới hiên nhà, không ngóc đầu dậy được, thì tôi cũng chẳng thèm nói chuyện với loại sinh vật đơn bào như huynh đâu.

Thượng Quan Tình tôi đây mới sống được mười bảy năm tươi đẹp, thế mà lại phải chôn thây ở nơi cổ đại này, tôi muốn khóc quá. Các người nói cái gì mà phải tham gia Đại hội võ lâm, phải tiến hành huấn luyện cấp tốc cho tôi, lại nói phải biến một đứa ngu si đần độn không biết võ công như tôi thoát thai hoán cốt. Thượng đế ơi! Họ muốn nhân cơ hội này để trừ khử con đây mà. Mấy ngày nữa đã là Đại hội võ lâm rồi, thế mà bây giờ vẫn còn huấn luyện, có mà thần tiên cũng chẳng thể thoát thai hoán cốt được ấy chứ chả nói đến con người.

“Thoát thai” chắc chắn là không được rồi, thế nên tôi cảm thấy, mục đích của họ hoàn toàn là muốn tôi tiến hành “hoán cốt” triệt để một lần.

Bởi vì cái ý kiến của kẻ chết tiệt nào đó, cho nên với bản năng ham sống sợ chết, tôi quyết định sẽ thi triển tuyệt học khinh công. Vì vậy tôi phải học khinh công trong cảnh giới vô ngã[1], cho nên, họ mới chuẩn bị tất cả những thứ này để bắt tôi luyện tập.

[1] Vô ngã là một giáo lý của nhà Phật.

Ngày đầu tiên, tôi không chết, chỉ bị đá xuống từ trên vách núi cheo leo và lệch xương cổ mà thôi. Khi đó tôi được Âu Dương Thiếu Nhân đưa về để chữa trị nhưng lại chẳng tìm ra vị trí lệch ở đâu, vì thế huynh ấy chữa lợn lành thành lợn què, mãi sau mới nắn lại được.

Ngày thứ hai, tôi vẫn không chết, cũng chỉ bị Âu Dương Thiếu Nhân đá lăn xuống vách núi, chân cẳng tạm thời rơi vào trạng thái tê dại. Lúc được Âu Dương Thiếu Nhân đưa về nhà, tất cả gân cốt đều bị trẹo hết. Tôi biết, huynh ấy đang báo thù tôi! Tôi nhẫn nhịn… cố gắng cầu khấn van xin, cuối cùng cũng được đưa về.

Ngày thứ ba…

Ngày thứ ba tôi cũng vẫn không chết, vì trước khi lăn xuống vách núi, tôi đã chuẩn bị một dải lụa dài để không bị lăn xuống quá sâu. Chỉ là trong giây phút tuyệt vọng, bản thân đã vô tình kéo cả Âu Dương Thiếu Nhân và Âu Dương Y cùng lăn xuống. Kết quả là, cả ba người đều nằm ngay ngắn thẳng hàng, bị hai tên đần còn lại kéo về, đã đau lại càng đau hơn.

“A!!! Thiếu Nhiên, nhầm rồi, nhầm rồi, không phải chỗ đó”, tôi hét lên đau đớn.

“Ha ha ha… A Huyền… Ha ha… Ta… huyệt cười của ta… Ha ha… làm sao hoá giải đi. Ha ha ha…”, Âu Dương Y cười trong đau khổ.

Còn Âu Dương Thiếu Nhân, phát huy khả năng chịu đựng mạnh mẽ, tự mình nắn lại các khớp xương bị trật.

Nói tóm lại, hu hu, tôi hận Âu Dương gia!

Sau đó, tôi vẫn phải tiếp tục luyện tập, vẫn như trước, đều có người ở bên giám sát. Nhưng lần này, không phải là bay nhảy ở sườn núi nữa.

Cái gì? Các vị huynh đài bảo tôi may mắn sao?

Nói tôi thoát khỏi vận hạn sao?

Không, huynh đài nhầm, huynh đài hoàn toàn nhầm rồi.

Vận hạn của tôi…

Mới chỉ bắt đầu…

“A! Đồ khốn! Đồ khốn! Hu hu, mau đến cứu tôi, báo huynh đệ của huynh đừng đuổi cắn tôi nữa. Tôi không thích hổ!” Miệng tôi hét thất thanh mà chân thì chạy loạn khắp núi.

Đúng vậy! Tôi đang bị con hổ đuổi chạy khắp núi, còn bốn tên chết tiệt kia lại ung dung nhàn nhã ngồi uống trà.

Nhờ công lao giúp tôi học leo cây của con hổ này, mà nếu được thi chạy marathon thì nhất định tôi có thể tham gia thế vận hội Olympic hiện đại rồi đấy.

Nhưng… anh em nhà này thật khiến tôi muốn bốc hoả. Cũng may mấy ngày vừa rồi tôi có học được chút võ công, lại thêm trí thông minh tuyệt đỉnh của con người thế kỉ Hai mươi mốt, cho nên khi nhìn thấy phía trước có một tổ ong, tôi quyết định, phải xử lý con hổ này.

Sau đó… qua nửa canh giờ, tôi chỉ ung dung ngồi nhìn con hổ kia đang mặt mũi bầm giập, khoác trên mình bộ dạng của một tên ăn mày đích thực.

Sau đó của sau đó… trong số bốn huynh đệ Âu Dương gia, đã có ba người không nhịn được mà phụt ngụm trà trong miệng ra.

“Phì!!!”, động tác đều nhau, tâm trạng cũng như nhau, họ tròn mắt kinh ngạc.

Hừm hừm! Các người biết sự lợi hại của bổn nữ hiệp đây rồi chứ.

Chẳng còn gì để nói, tôi lừ lừ tiến về phía trước cầm cốc trà lên uống.

Âu Dương Thiếu Nhân máy móc nói: “Đó là cốc trà của ta…”.

“Nhi nữ chốn giang hồ không câu nệ tiểu tiết!” Tôi một hơi uống cạn cốc trà, sau đó hiên ngang quay người về phía con hổ, vừa vỗ vỗ nhẹ vừa nói với nó: “Thôi, lần sau phải cẩn thận nhé, hễ nhìn thấy ta thì nên tránh đường, biết chưa hả”.

Con hổ kia gật đầu, quay lưng chạy vào rừng sâu.

Còn tôi lại tiếp tục đối mặt với ba người đang há hốc miệng kinh ngạc, thêm cả ánh mắt ngưỡng mộ sùng bái của người còn lại nữa chứ.

Tôi quyết định quay người bước đi một cách oai hùng.

“Bịch!”

“Tiểu Tình! Nàng không sao chứ?”

Tôi bật dậy phủi bụi trên người, khoát tay nói một câu: “Không sao, nhi nữ chốn giang hồ không câu nệ tiểu tiết!”, sau đó liền đi mất.

Sau lưng tiếng bàn tán lại vang lên.

“Không phải cô nàng này bị ngốc thật đấy chứ.”

“Không sao đâu, chắc ngã là thói quen của nàng ta.”

Khốn kiếp! Xấu hổ chết mất. Hu hu, lần sau những nơi tôi xuất hiện đừng có bàn nữa được không?