Phiêu Du Giang Hồ
Chương 40: Vằn đen đầy đầu, ma quân đưa tôi đến thanh phong quán[1]
[1] Lầu xanh là nơi chứa các mỹ nữ, thanh phong quán là nơi chứa các mỹ nam.
Nếu cho tôi chọn lại lần nữa, có lẽ tôi sẽ nhất quyết ở lại phủ Tả Thân vương.
Đối với tôi, tình yêu chân thành và tự do là hai thứ vô cùng đáng quý. Nhưng nếu không có cái mạng nhỏ bé này, tôi cũng chẳng thể cảm nhận những thứ đó nữa.
Ngẫm lại bổn nấm hương tôi mới mười bảy tuổi, năm đó cũng là một trong thập đại mỹ nhân của trường. Tuy thỉnh thoảng có gặp vài chuyện đen đủi nhưng vẫn luôn rất tự tin. Tôi tha thiết yêu tự do, nhưng tha thiết hơn cả lại chính là cái mạng tép riu này.
Cái gì, cái gì! Các người dám nói tôi là con ma gan nhỏ hả.
Tiểu gia tôi thông báo cho biết, điểm dũng cảm nhất của tôi đây chính là dám thừa nhận bản thân mình là con ma gan nhỏ đấy.
Tôi còn câu này nữa: Tiểu gia tôi có thể không cần gì nhưng không thể không cần cái mạng này.
Huống hồ lúc nào bên cạnh bạn cũng có một kẻ mà dù hắn cười hay khóc thì trên mặt cũng luôn in dấu một quầng đen, võ công thì cao cường nhưng lại là kẻ vô nhân tính, lúc nào cũng có thể biến thành một tên nam nhân mặt mày tuấn tú mà bụng dạ hiểm ác, biến thái xuyên lục địa, sẵn sàng cướp đi cái mạng nhỏ bé này của bạn. Cái mạng này của bạn, bạn thấy có nên giữ hay không.
“Ta quyết định rồi”, đúng lúc mọi nỗi tức giận trong tôi đều đang vỡ vụn trong lòng, Mặc Nguyệt đột nhiên nhìn thẳng vào mắt tôi, nói một câu như thế.
Vừa mới kéo tôi lên thuyền chưa lâu, hắn đã giả bộ thân thiết sà xuống bên cạnh, lúc này trông tôi giống một con thỏ trắng ngây thơ đáng thương, mắt đẫm lệ nhìn hắn.
Ông Trời ơi! Lão Địa ơi! Mặc Nguyệt đại nhân ơi, ngài đừng dọa tôi nữa có được không. Tôi bảo đảm rằng, sau này sẽ không xuất hiện trước mặt ngài nữa đâu.
“Nghe nói cô nương có võ công cao cường”, Mặc Nguyệt quét ánh mắt như mây bay gió thoảng về phía tôi.
Tôi run rẩy, lập tức phản bác: “Họ đều nói láo”.
“Cô nương đã giết hộ pháp tà giáo trong Đại hội võ lâm”, Mặc Nguyệt nói.
“Tôi không giết hắn, là hắn tự bay đến đón đường kiếm của tôi đấy chứ.”
“Hả? Chẳng phải cô nương rất lợi hại sao? Giết cả tên hái hoa tặc đứng thứ ba trên giang hồ”, Mặc Nguyệt lại nói.
Mặt đầy vằn đen.
Đứng thứ ba… là tên tiểu tặc sử dụng thuốc mê quá hạn đó hả? Trên thế gian này chẳng lẽ chỉ có ba tên tặc hái hoa đó.
“Là vì tôi không cẩn thận bị ngã nên lỡ tay đẩy tên đó xuống lầu.”
“Cô nương không phải người đã hạ gục toàn bộ cao thủ trong sơn trại sao?”, Mặc Nguyệt lại tiếp tục hỏi.
“Tôi không cẩn thận tưởng lầm ba đậu là đậu tương nên đã nấu cho họ ăn.”
“Phụt!”, cuối cùng Mặc Nguyệt cũng không nhẫn nhịn thêm được nữa, đưa tay bịt miệng cười lớn.
Mặt tôi không chút biểu cảm, quét mắt nhìn hắn. Trong lòng thầm coi thường: Đồ ngu, chuyện đó sớm đã chẳng phải chuyện cười gì mới mẻ nữa rồi.
Mặc Nguyệt cười một thôi một hồi, cuối cùng cũng dừng lại, đột nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ trở nên nghiêm túc, chẳng biết từ lúc nào trên tay đã cầm cây đao bóng loáng, luồng sáng lóe lên sau lưng rồi lưỡi đao từ từ kề lên cổ tôi.
Tôi chỉ cảm thấy phía sau mình nồng nặc sát khí, cơ thể run rẩy không ngừng: “Đại hiệp tha tội”.
Mặc Nguyệt phả hơi thở bên tai tôi, thì thầm nói: “Ta và Thượng Quan Tình từng giao đấu, cũng từng thấy dáng vẻ cô ấy. Tuy cô và cô ấy bộ dạng rất giống nhau. Nhưng cô chắc chắn không phải là Thượng Quan Tình. Cô là ai?”.
“Đại hiệp nghe tôi nói! Nhà tôi ở một thôn trang nhỏ thuộc cao nguyên Hoàng Thổ, cách nơi đây rất xa. Lúc đầu nhà tuy nghèo nhưng gia đình tôi rất hạnh phúc. Sau này trong nhà chỉ còn lại mình tôi. Cho nên, tôi một mình ra ngoài, dựa vào chút tài nghệ bói toán mà hành tẩu giang hồ. Hôm đó tình cờ nhìn thấy Thượng Quan Tình đột ngột qua đời, lại bị bốn huynh đệ Âu Dương tưởng lầm là Thượng Quan nữ hiệp, mọi người đều bảo Thượng Quan Tình chính là tôi, cho nên chúng tôi mới phải tương kế tựu kế tiếp tục như thế.”
Tôi dùng ngữ khí trầm ổn để nói ra những lời hoang đường như thế bởi vì tôi cảm thấy, nếu tôi nói với hắn mình là người từ tương lai xuyên không đến, tôi lập tức có thể lại xuyên không thêm lần nữa, vả lại điểm dừng cuối cùng lần này nhất định sẽ là Điện Diêm Vương.
Xung quanh tĩnh lặng như tờ, tôi ngước ánh mắt lo lắng chằm chằm nhìn lưỡi đao sáng loáng.
Đại ca à, huynh niệm tình tôi hai lần hy sinh bản thân để trở thành con tin được không, tha cho tiểu gia tôi lần này đi mà.
Lát sau, Mặc Nguyệt cuối cùng cũng buông cây đao trong tay, mỉm cười kéo tôi vào lòng.
Tôi liếc trộm, lại phát hiện nụ cười phúc hắc[1] đang trùm lên khuôn mặt độc ác phủ bóng đen xuống kia.
[1] Phúc hắc: Vẻ ngoài thân thiện ôn hòa nhưng nội tâm thì gian tà xảo quyệt.
“Mau nói cho ta, tên cô là gì?”
“Dương Thái Hoa…”
“…”
Hắn cười, nhất định hắn đang cười.
Hu hu, tiểu gia đây cũng không muốn lấy cái tên đậm mùi bùn đất ấy đâu, nhưng ngoài nấm hương ra, thứ có thể nghĩ đến lúc này chỉ có cái đó mà thôi, hu hu…
“Hay cứ gọi cô là Tiểu Tình đi”, Mặc Nguyệt ra vẻ độ lượng buông tha cho tôi.
Tiểu gia tôi mệt với huynh quá đi mất!
“Tiểu Tình, kể từ giây phút này, cô chính là nha hoàn của ta.”
Tôi tròn mắt nhìn hắn, khóe miệng run rẩy không ngừng: “Đại ca à, huynh đang đùa phải không”.
“Sao nữa? Không muốn hả?”, Mặc Nguyệt ngẩng đầu, chau đôi mày đẹp mê hồn, vác bộ mặt “còn nói nữa ta giết cô”, nói.
Tôi không muốn nhưng lại chẳng dám nói.
“Thiếu gia, tiếp theo chúng ta sẽ dừng chân ở đâu?”
Lúc tôi ra đi nhẹ nhàng thanh thản, vẫy tay chào tạm biệt, đã không quên để lại ám hiệu cho bốn huynh đệ Âu Dương. Vì thế, tiểu tử Mặc Nguyệt khốn kiếp, lúc này tiểu gia thỏa hiệp, đợi đến khi ta chuyển mình, nhất định sẽ biến thành đại tỷ, thành mẫu thân của ngươi!
“Chúng ta đi, ha ha, đi lầu xanh.”
Phụt!
Quả nhiên, tôi không thể ở lại quá lâu với kẻ có tư duy nhảy cóc nhanh và mạnh thế này, nếu không tôi sẽ bị động kinh mất.
“Ha ha! Để chúc mừng nàng trở thành nha hoàn của ta, ta quyết định đưa nàng đi thư giãn một chút”, Mặc Nguyệt mỉm cười xán lạn.
Tôi cảm thán, đẹp trai thế này lại không đi làm công tử, không cống hiến hết mình cho sự nghiệp đam mỹ, lại đi làm ma quân vô đức như vậy, quả nhiên Trời thật không công bằng!
“Nếu đã muốn chúc mừng, vậy thì chúng ta đến thanh phong quán đi”, tôi cười lạnh đề nghị.
Mặc Nguyệt, huynh không phải là ma quân sao? Huynh chẳng phải rất lợi hại sao? Nam nữ gì cũng chén được hết chính là huynh mà.
Mặc Nguyệt cười, dịu dàng như nước: “Được, theo lời nàng đi”.
Tên nam nhân phúc hắc này! Tên nam nhân biến thái! Lại đồng ý sao.
Nhưng, a ha ha ha ha! Tiểu gia tôi từ lâu đã muốn tới đó chơi rồi.
Về thời cổ đại mà không đi ngắm mỹ nam, mất công tốn sức đi ngắm mỹ nữ làm quái gì chứ.
“Hi hi, Mặc Nguyệt quả nhiên là người tốt nhất”, tôi cười nham hiểm nói mà không nhìn thấy khóe miệng tà ác của hắn đang khẽ nhếch lên.
Khi bước lên bờ, trời cũng đã tối.
Ánh đèn xanh đỏ tỏ rõ trên đường hoa ngõ liễu.
Mặc Nguyệt kéo tôi vào một khách điếm để thay đổi y phục.
Tôi cúi đầu nhìn bộ y phục màu xanh như nước trên người, khẽ giọng hỏi: “Sẽ không bị phát hiện chứ?”.
Mặc Nguyệt mặc bộ y phục trắng như ánh trăng, phe phẩy quạt giấy, cười ha ha nói: “Chỉ dựa vào ngực của nàng sao?”.
Tôi bốc hỏa: “Cần huynh quản hả!”.
Đáng chết, người ngực to không có não, huynh không hiểu hả!
Như tiểu mỹ nữ nấm hương thông minh tôi đây, mới không phải là thứ bỏ đi nhá!
Mặc Nguyệt không nhiều lời, đi cùng tôi mà chỉ thấy hắn lúc nào cũng treo nụ cười đáng ghét trên mặt.
Đi dọc con đường, tôi hiếu kỳ liếc nhìn mấy quan quán công tử[1] dáng điệu diễm lệ và cả những quan quán công tử đang nhàn tản đứng hai bên đường.
[1] Quan quán công tử: Cách gọi thông thường của kỹ nam trong thanh phong quán.
Một đằng thì nhiệt tình như lửa, một đằng lại vờ hững hờ để níu kéo. A a, thương nhân thời cổ đại đúng là có đầu óc kinh doanh quá!
Tôi muốn mở lầu xanh! Muốn mở lầu xanh!
Trong lòng thầm gào thét rầm trời nhưng vẻ mặt thì vẫn ung dung thản nhiên, tôi quyết phải câu được một tiểu thụ nên nhất định phải giữ gìn hình tượng công tử tuấn tú.
Đi được một lát, Mặc Nguyệt đến trước tòa nhà lớn nhất, trên biển hiệu đề “Túy Tiên các” thì dừng lại.
Tôi không ngờ, thanh phong quán mà cũng có cái tên trang nhã đến thế.
“Tiểu Tình, chúng ta vào đây đi.”
Tôi bước theo Mặc Nguyệt.
Từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đặt chân tới nơi này, hiên ngang mà bước vào tấn bi kịch. Dù có nghĩ nát óc tôi cũng không sao ngờ được, chính bước đi sai lầm này đã khiến tôi gặp phải không ít phiền phức.
Lúc này, đứng cạnh đám quan quán công tử, trên khuôn mặt thẫn thờ, ngu ngốc của tôi chỉ hiện lên hai chữ “Hạnh phúc” mà thôi.
Đúng là thanh phong quán, vận xiêm y xuyên thấu, quan quán công tử lượn lờ hàng đàn trước mắt. Oa, nào là lạnh lùng, đáng yêu, dễ thương, nhiệt tình… kiểu loại gì cũng có cả.
Tôi và Mặc Nguyệt vừa bước vào, liền xuất hiện một chàng trai rất mực tuấn tú khoác tay lên vai Mặc Nguyệt, cười yêu kiều nói: “Mặc đại nhân lâu rồi không gặp, người ở chỗ chúng tôi rất nhớ ngài đấy”.
Thực ra, tôi rất muốn thưởng thức màn kịch này. Nhưng vừa nghĩ đến Mặc Nguyệt thường xuyên tới đây, tôi chợt thấy toát lạnh sống lưng, cảm giác như mình đang bị lừa vậy.
Tôi quyết định lùi sang bên cạnh, tránh xa tên háo sắc này, chỉ cảm thấy hắn thật nguy hiểm.