Phiêu Du Giang Hồ
Chương 20: Phiền phức vương khắp người
“Lại đây! Lại đây! Giang Thần, tôi sẽ kể cho cậu nghe một chút về mối duyên kỳ ngộ của chúng tôi”, tôi vui vẻ hào hứng níu tay kéo chân Giang Thần trước cặp mắt kinh ngạc của bốn huynh đệ Âu Dương. Phải tìm khách điếm nghỉ tạm chút đã.
Còn việc tới miếu nhân duyên ấy à, đợi khi nào tiểu gia có thời gian thì đi cũng chưa muộn.
“Giang Thần, tôi kể cho cậu nghe, sau khi chia tay cậu, tôi liền…”, trong khi tôi trình bày lại một lượt tất cả những việc mình gặp phải, Giang Thần chăm chú lắng nghe với vẻ vô cùng sùng bái, chỉ tiếc là chưa thấy các vì sao lấp lánh tung tăng lượn lờ trước mắt.
“Tiểu Tình, cô thật lợi hại! Hu hu, tại sao số tôi không được may mắn như thế chứ”, Giang Thần hậm hực uống một hớp rượu.
Ây da! Xem ra thứ mà tên tiểu tử này học được nhanh nhất thời cổ đại chính là… mượn rượu giải sầu.
“À! Ha ha! Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ mà. Đúng rồi, thế tình hình của cậu thế nào?”, tôi cười cười hỏi lại.
Đột nhiên nét mặt Giang Thần trở nên trắng bệch, cậu ta thất thần nói với tôi: “Tôi đang bị người ta truy sát!”.
“Phụt!”, canh hạt sen tôi vừa mới uống đều nhất loạt bay ra đáp lên mặt Giang Thần. Tôi há mồm trợn mắt, kinh ngạc hỏi: “Cậu cưỡng bức nữ nhi nhà lành? Hay là giết người?”.
Nhìn thế nào, nói thế nào đi nữa, tôi vẫn cảm thấy Giang Thần vô cùng yếu đuối, sao lại có thể làm ra những chuyện như thế chứ. Cho dù cậu ta có tâm địa xấu xa thì cũng chẳng có gan mà làm.
“Không phải, chỉ là tôi lại không cẩn thận nên đã niệm thần chú đưa Giang Tử Hạo đến đây thôi”, Giang Thần mặt vẫn không chút huyết sắc nói.
“Phụt!”, ngụm canh hạt sen thứ hai tôi vừa đưa vào miệng đã lại dâng hiến cho mặt Giang Thần, “Cái gì? Giang Tử Hạo? Chính là người đã đoạt chức quán quân trò đấm bốc thanh niên toàn quốc đấy hả? Ôi, Thượng đế ơi! Cậu niệm chú kiểu gì mà lại đưa hắn ta đến. Haizzz, mà đây chưa phải là vấn đề chính. Nếu tôi nhớ không nhầm thì hắn chính là anh trai của cậu đúng không?”.
“Ừm… đó cũng là điều khiến tôi đau đầu nhất. Hu hu, bây giờ anh ấy đang bới tung cả thế giới này tìm tôi. Tôi sợ lắm. Điều không may hơn là tôi cũng đang bị một nam nhân bám riết. Lúc này, tôi đang phải chạy trốn họ”, Giang Thần nghĩ đến những bất hạnh của bản thân, nỗi nghẹn ngào như muốn trào ra.
Bị… nam nhân bám riết?
Ha ha! Lẽ nào đây chính là khuynh hướng đam mỹ trong truyền thuyết? Á… ha ha!
“Giang Thần à, sự nghiệp đam mỹ vĩ đại đang mời gọi cậu đấy, đừng buồn nữa nhé”, tôi đầy trượng nghĩa khuyên nhủ cậu ta.
“Tiểu Tình chết tiệt! Tôi không phải là ‘gay’!”, Giang Thần phẫn nộ nhìn tôi.
Haizzz, đa số các tên gay lúc đầu đều không phải là gay mà.
“Nghe ta nói này Thượng Quan Tình, nàng không quên sự tồn tại của chúng ta đấy chứ?”, một giọng nói ai oán âm trầm vọng đến, lúc đó tôi mới đột nhiên bừng tỉnh, trên bàn ăn này không chỉ có hai người là tôi và Giang Thần, còn có cả bốn huynh đệ nhà Âu Dương nữa.
“À, ừm, xin lỗi nhé, quên mất các huynh. Nào, ăn đi, ăn đi”, tôi miễn cưỡng bưng bát bắt đầu ăn.
Sau giây phút tĩnh lặng, mọi thanh âm xung quanh đều trở nên rõ ràng.
“Ơ kìa… các huynh có biết chuyện gì không? Họ lại đến đấy?”
“Hả, thật sao? Thông tin chính xác không?”
“Không sai đâu, mấy ngày trước họ vừa mới cướp lương vận của quan phủ đấy”.
Tiếng bàn luận sôi nổi ở bàn bên đã thu hút được sự chú ý của Âu Dương Thiếu Nhân. Âu Dương Thiếu Nhân vẫy tay gọi tiểu nhị.
“Tiểu nhị! Bàn bên kia đang nói về sơn tặc à?”
“Có lẽ vậy. Quan khách à, ngài đến đây du ngoạn phải không, dải đất chúng tôi đang sống đây có một sơn trại, bên trong có rất nhiều sơn tặc, cứ cách một khoảng thời gian họ sẽ cướp đồ của vài ông chủ lớn nhiều tiền. Nhưng ngài yên tâm, nghỉ trong khách điếm của chúng tôi, sẽ không sao đâu. Ông chủ chúng tôi cũng có chút quen biết với sơn tặc, nên họ sẽ không đến quấy nhiễu ở đây đâu. Hơn nữa nghe nói sơn tặc ở đây…”, Tiểu Nhị không quên tiếp tục chào hàng.
“Sơn tặc hả, sơn tặc trông thế nào?”, tôi hiếu kỳ nhảy đến bên cạnh Âu Dương Thiếu Nhân, hỏi tiểu nhị.
“Ha ha! Cô nương đây từ nhỏ chưa từng ra khỏi cửa ấy mà”, Âu Dương Thiếu Nhân vội vàng giải thích khi nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của tiểu nhị. Sau đó tiểu nhị liền tỏ vẻ thông cảm rời đi.
???
Chuyện gì thế này? Nè! Huynh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi!
“Thiếu Nhân, sơn tặc trông như thế nào?”, tôi ngoái đầu hỏi Âu Dương Thiếu Nhân. Ai ngờ lại nhận được ánh mắt coi thường của huynh ấy.
“Đồ ngốc, nàng cho rằng cứ là sơn tặc thì sẽ xấu xí vô cùng, một mắt sáng một mắt mù, tay có sáu ngón phải không?”, giọng Âu Dương Huyền lãnh đạm thờ ơ bắn tới.
Tôi trả lời theo bản năng: “Sao huynh biết tôi nghĩ như thế?”.
Trên thực tế, đúng là tôi nghĩ như thế.
“Ha ha! Đồ ngốc!”
Oạch! Âu Dương Huyền! Cả đời tôi nợ nần gì huynh mà sao huynh cứ hoạnh họe tôi thế hả!
Tức tối! Vô cùng tức tối! Quay người lại, tôi tiếp tục tán chuyện cùng Giang Thần, bốn huynh đệ Âu Dương ai về phòng nấy ngủ.
Xí, tối nay không say không về!