Nhất Kiếm Quang Hàn Khởi Thu Lâu

Chương 12: Lang bái vi gian

Nàng ta có thể dựa vào một câu chuyện hoang đường trên giang hồ, lập ra một nơi thần bí trong Tê Hà sơn, mạo danh cả Vân Thường công chúa, hóa ra chỉ là con nuôi của người ta.

Bất quá vị lão nhân đứng sau lưng này quả thật khó chơi.

“Vì năm xưa lão phu không dám nắm chắc,” Phong Bát Bách bảo: “Tứ Không luôn nhàn vân dã hạc, ai biết được hắn chết thật chưa?”

“Giờ cha nuôi nên tin”.

“Chuyện này hả,” Phong Bát Bách trầm ngâm: “Nên lão phu mới muốn xem bức thảo đồ đó”.

“Cha nói cũng đúng”.

“Lão phu hành sự xưa nay thập phần cẩn thận”.

“Bất quá Tứ Không đích xác đã chết”. Bạch Phượng Tử đáp: “Liễu Nhị Ngốc nói là ông ta chết được năm năm ba tháng rồi”.

“Sao hắn lại biết?”

“Chuyện này...”

“Theo bản tước, đôi nam nữ này rất đáng nghi”. Hoa tiểu hầu gia chợt tiếp lời: “Nhất là con mọt sách đó, kiếm pháp kỳ diệu khó dò, bổn tước suýt nguy với hắn”.

Gã cũng khá thẳng thắn, câu sau cũng lại vẫn che đậy, gã không chỉ suýt mà thật sự nếm khổ đầu.

Nếu Liễu Nhị Ngốc muốn giết, gã còn mạng chăng?

“Hoa tiểu hầu không nhận ra lộ số của hắn sao?” Phong Bát Bách hỏi.

“Đúng vậy, bổn tước không nhìn ra”.

“Phượng nhi thì sao?” Phong Bát Bách đảo mắt nhìn Bạch Phượng Tử: “Con phát hiện được gì không?”

“Cha, con đã cố gắng nhưng tên ngốc đó bưng kín miệng bình”. Bạch Phượng Tử nói: “Có lúc hắn câm như hến”.

“Hắn không hề câm”.

“Đúng, hắn không câm, Phượng nhi chỉ là bó tay với hắn”.

“Lão phu thấy rằng ít nhất hắn cũng thổ lộ một việc không ai biết là Tứ Không chết được năm năm ba tháng”. Khé miệng Phong Bát Bách khẽ động: “Năm năm thì không đáng nói nhưng hắn lại nhớ được con số ba tháng”.

Gừng càng già càng cay, lão tìm ra manh mối trọng yếu.

“Cha nói là...”

“Con vốn thông minh”. Phong Bát Bách bảo: “Sao còn không hiểu ý lão phu?”

“Vâng. Phượng nhi hiểu rồi”.

“Con hiểu?”

“Chỉ là Phượng nhi không hiểu”. Bạch Phượng Tử chớp mắt: “Nếu nói hắn liên quan đến Tứ Không, bức thảo đò phải trên mình hắn mới đúng, sao lại trong tay nha đầu họ Thẩm?”

“Con có biết nha đầu họ Thẩm là ai không?”

“Phượng nhi biết, là đệ tử nhập môn của lão bà tử tàn phế ở Tê Hà sơn Biệt Giá sơn trang”.

“Lão bà tử?”

“Phượng nhi chưa gặp nhưng đoán rằng bà ta nhất định rất già”.

“Coi là thế”. Phong Bát Bách nói: “Con biết bà ta là ai không?”

“Hình như cha có nhắc,” Bạch Phượng Tử đáp: “Là một vị mỹ nhân xuất sắc trong võ lâm năm xưa”.

“Lão phu nói vậy ư?”

“À, không không”. Bạch Phượng Tử nói: “Cha nói là một trong hai vị mỹ nhân xuất sắc của võ lâm năm xưa”.

“Đúng rồi”. Phong Bát Bách chợt nheo mắt, thở dài đầy khao khát: “Ai, mỹ nhân ngày xưa, giờ...”

“Cha nói là bà tay vẫn rất đẹp?”

“Không sai”. Phong Bát Bách đáp: “Có lẽ phong vận vẫn còn”.

“Cha gặp bà ta rồi?”

“Con quên rồi,” lão đáp, “năm xưa lão phu hóa danh là Vũ Văn Thiên Đô ác chiến với hai lão quái vật Trường Bạch Song Tàn, bức chúng đến tận ngoài Biệt Giá sơn trang mới lập minh ước dưới thành?”

“Cha, vậy mà cũng gọi là minh ước dưới thành sao?”

“Xuôi ngược gì cũng là vậy, lúc đó lão phu có bảo là không xâm phạm lẫn nhau”.

“Lần đó Phượng nhi cũng có mặt, vị mỹ nhân đó hình như không xuất hiện”. Bạch Phượng Tử nói: “E là cha nhớ nhầm”.

“Bà ta không ra mặt?”

“Bà ta tàn phế, trốn trong nhà tranh”. Bạch Phượng Tử hỏi: “Sao lại ra khỏi Biệt Giá sơn trang được?”

“À, có lẽ...” Phong Bát Bách mở bừng mắt, như tỉnh khỏi giấc mộng.

Xem ra năm xưa lão một lòng hâm mộ hai mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, khi nhớ đến đầu óc liền sinh ra ảo giác.

“Cha”. Bạch Phượng Tử chúm môi: “Đồng Tước biệt quán của người mỹ nhân như mây, lẽ nào còn không đủ?”

“Ha ha, ha ha, nói đúng lắm”. Phong Bát Bách cười vang.

“Phong lão gia tử”. Hoa tiểu hầu gia cũng cười: “Bổn tước cũng hâm mộ lắm”.

“À”. Phong Bát Bách bảo: “Lẽ nào hầu phủ còn thiếu mỹ nhân”.

“Không phải, không phải”. Hoa tiểu hầu gia bảo: “Thứ khiến bổn tước hâm mộ nhất khác kia”.

“Thật ra tiểu hầu gia hâm mộ lão phu cái gì?”

“Tinh thần như long như hổ của lão gia tử”.

“Ha ha ha ha, câu này lại rất đúng”. Phong Bát Bách có phần tự cao: “Trừ dị bẩm trời sinh, lão phu...”

“Cha đừng nói”. Bạch Phượng Tử nhõng nhẽo: “Nói nghiêm túc đi”.

Nàng ta cố ý ra vẻ thục nữ.

“Con nhóc”. Phong Bát Bách hỏi: “Nói chuyện nghiêm túc gì?”

“Ví như nói về Liễu Nhị Ngốc...”

“Liễu ngốc tử?” Phong Bát Bách cười to: “Yên tâm, hắn đã thành ba ba trọng rọ, nằm trong tay lão phu rồi”.

“À”. Hoa tiểu hầu gia là người đầu tiên mở bừng mắt: “Phong lão gia tử nói là...”

“Tiểu tử đó đã tới Đồng Tước biệt quán”.

“Đến Đồng Tước biệt quán?” Hoa tiểu hầu gia hơi biến sắc, như chim sợ cành cong, đảo mắt: “Ở đâu?”

“Hoa tiểu hầu”. Phong Bát Bách cười: “Mời ngồi”.

Hoa tiểu hầu gia tự biết thất thái, cần cổ cũng đỏ lên, chỉnh lại y phục rồi ngồi xuống.

Gã xuất xuất thân vương hầu quyền quý, bình thường quen rình rang, khi thật sự lâm vào cảnh đổ máu nguy hiểm thì không thể tiêu sái ung dung được nữa.

Trận chiến đêm qua khiến gã lạnh mình.

Phong Bát Bách là nhân vật lợi hại thế nào, biết rõ vị tiểu hầu gia này kiếm thuật không ra gì nhưng có thân phận hầu gia, nên thường để gã qua lại Đồng Tước biệt quán, ít nhiều cũng đề cao danh vọng cho lão.

“Tên ngốc đó và Thẩm nha đầu giờ đang ở Hàm Hương viện”. Lão đáp.

“Hàm Hương viện?” Bạch Phượng Tử ngẩn người: “Không phải chỗ nhị muội tử ở ư?”

“Chính thị”. Phong Bát Bách nói: “Liễu ngốc tử và Thẩm nha đầu đã là khách của Linh nhi”. Lão đang nhắc đến Phong Thái Linh.

“Cha, do lão nhân gia an bài?”

“Có thể phải, cũng có thể không”. Phong Bát Bách đáp: “Còn hay hơn cả do lão phu an bài”.

“Là thế nào?”

“Lão phu chỉ sai Linh nhi đi nghe ngóng hành tung của chúng”. Phong Bát Bách nói: “Không ngờ nó thần thông quảng đại, không hiểu dùng cách gì mà lựa được chúng về đây”.

“Lừa đưa về đây?”

“Lừa hắn chui vào lao lung, vào trong tay lão phu”.

“Cha, còn chưa biết ai lừa ai đâu”.

“À”.

“Thẩm nha đầu tinh ranh như quỷ, Liễu ngốc tử cũng không ngốc”. Bạch Phượng Tử nói: “Theo con đoán, có khi nhị muội nhìn trúng hắn?”

“Nhìn trúng ai?”

“Tên ngốc đó”.

“Ha ha,” Phong Bát Bách nhún vài: “Phượng nhi, con ăn giấm chua hả?”

Hiển nhiên lão suốt ngày chìm trong son phấn, coi quan hệ nam nữ là chuyện tùy tiện, dù con gái nhìn trúng ai cũng không để ý, còn lấy đó làm vui.

“Cha, lão nhân gia người...”

“Thế nào? Lão phu nói sai sao?” Phong Bát Bách cười: “Cha nuôi này có thiên lý nhãn, thiên thông nhĩ...”

Có lẽ chỗ lợi hại của lão là ở đó, việc gì cũng không giấu dược.

“Cha cũng biết rồi,” Bạch Phượng Tử nói: “Con không thật sự thích hắn, chỉ là...”

“Gặp lúc thì diễn kịch, đúng không?” Phong Bát Bách cười to.

“Cha...”

“Đừng nói nữa, con cũng được, Linh nhi cũng được, việc này xưa nay lão phu không quản”. Phong Bát Bách nói: “Nếu gặp kẻ lão phu muốn giết, không ai được thích...”

“Cha muốn giết Liễu Nhị Ngốc?”

“Chưa hẳn”.

“Chưa hẳn?”

“Còn xem hắn có liên qua đến Tứ Không không?” Phong Bát Bách chợt trầm giọng, sát cơ hiện rõ trên mày: “Chỉ cần hơi liên quan, lão phu sẽ ném hắn xuống Ngọc Lộ hồ nuôi cá”.

“Còn Thẩm nha đầu?”

“Thẩm nha đầu? Có xinh đẹp không?”

“Cha, đừng đổi ý,” Bạch Phượng Tử nói: “Nha đầu đó tâm cơ thâm trầm, chủ ý quỷ quái, vạn nhất...”

“Chủ ý quỷ quái?”

“Đúng, thị...”

“Ha ha, có chủ ý quỷ quái gì,” Phong Bát Bách cười: “Lão phu là Chung Quỳ, chuyên trị các tiểu quỷ”.

Tuy là đùa cợt nhưng thể hiện rõ cá tính kiêu căng của lão, Tứ Không tiên sinh chết rồi, lão không coi ai ra gì nữa.

“Cha,” Bạch Phượng Tử nói: “Con đến Hàm Hương viện xem sao”.

“Xem cái gì? Đả thảo kinh xà”.

“Chuyện đó,” Bạch Phượng Tử hỏi: “Cha làm cách ào biết hắn có liên quan đến Tứ Không tiên sinh?”

“Thử xem là biết”.

“Thử thế nào?”

“Nhiều cách lắm”. Phong Bát Bách đảo mắt, dừng lại trên mình trung niên văn sĩ cạnh Hoa tiểu hầu gia.

“Sơn Thanh...”

“Có thuộc hạ”. Trung niên văn sĩ lập tức đứng dậy.

“Đừng khách khí, ngồi đi”.

“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh”. Trung niên văn sĩ lại ngồi xuống.

“Lão phu xưa nay vẫn hân thưởng tài hoa của ngươi, nên vẫn nghe lời”. Phong Bát Bách giơ ngón cái, khen: “Nhất là lúc ở Tê Hà sơn lập ra Thiên Hương cốc, thật sự rất tuyệt...”

“Lão gia tử quá khen”.

Hóa ra giả lời đồn trên giang hồ để Bạch Phượng Tử gây sóng gió trong Tê Hà sơn là kiệt tác của hắn.

“Tiếc là bị Liễu ngốc tử phá hỏng”. Bạch Phượng Tử nói.

“Bạch cô nương”. Trung niên văn sĩ bảo: “Cũng không sao cả, đuổi hai kẻ đó là xong”.

“Nhưng hai kẻ đó...”

“Yên tâm, Long Hoài Bích và Tiêu Quý Tử tuyệt đối không dám nói bừa”. Trung niên văn sĩ trấn an: “Trừ phi chúng gặp Liễu Nhị Ngốc”.

“Ha ha”. Phong Bát Bách cười: “Vĩnh viễn không gặp đâu”.

“Cha định....”

“Hiện giờ đừng hỏi, lão phu tự có chủ trương”. Phong Bát Bách quay lại: “Sơn Thanh, chắc ngươi biết được đường lối của hắn”.

“Thuộc hạ thử xem sao”.

“Được rồi, tối nay cứ theo kế mà hành sự”.

“Vâng, thuộc hạ hiểu, chỉ là...” trung niên văn sĩ ngần ngừ, “vạn nhất nhị tiểu thư...”

“Nó làm sao?”

“Thuộc hạ mấy lần bị ngăn cản”.

Hóa ra hắn tên Tưởng Sơn Thanh, tương đối thông minh, đọc sách học kiếm nên tự cho là văn võ kiêm tu, được Phong Bát Bách coi là tâm phúc, Phong nhị tiểu thư lại không chịu nể mặt.

“Hừ, vớ vẩn,” Phong Bát Bách nghiêm mặt, trầm ngâm một chốc: “Sơn Thanh, việc ngươi nói là trước kia thôi, theo lão phu biết, Linh nhi cũng hiểu được nặng nhẹ, lần này nó không dám đâu”.

“Vâng, thuộc hạ đi chuẩn bị một chút”.

“Được, đi đi”.

* * * * *

Ngọc Lộ hồ đường lối liền lạc, lâu các nối nhau.

Hàm Hương viện ở mé phải Đồng Tước biệt quán, đình viện sâu thẳm, cây cỏ tươi tốt, mùi hương nức mũi.

Tên là “Hàm Hương”, quả thật xứng danh.

Liễu Nhị Ngốc và Thẩm Tiểu Điệp thật sự trở thành thượng khách trong viện, bữa cơm tối tự nhiên rất ngon lành.

Còn Phong Thái Linh có tự xuống bếp không, cũng không cần biết.

Đêm này nàng ta ăn mặc rất xuất sắc, cố ý chỉnh trang lại, thu liễm bớt tính hoang dại, tăng thêm phần quyến rũ.

Rượu đã ngà ngà, Thẩm Tiểu Điệp chợt nói sắp say, hơn nữa lại mệt mỏi, nên đi nghỉ trước.

Phong nhị tiểu thư mừng thầm, gọi hai nha hoàn áo xanh vào đưa nàng đến một căn phòng u nhã.

Tửu yến chỉ còn lại một chủ một khách.

Tuy bớt một khách nhưng bầu không khí càng đượm, chủ nhân càng ân cần, Phong nhị tiểu thư uống mấy chén vào liền đỏ lựng mặt, càng trở nên kiều diễm, quyến rũ.

Đôi mắt ướt rượt liên tục đảo đi đảo lại trên mình Liễu Nhị Ngốc.

Nhưng không được đáp lại.

Liễu Nhị Ngốc càng giống một khúc gỗ, uống như rồng cuốn, rót vào là cạn, cơ hồ cả đời chưa uống loại rượu nào ngon thế.

Y vốn không phải người thích uống, hôm nay lại uống rượu rất thoải mái.

Y biết Thẩm Tiểu Điệp giả mệt, nên đành dùng cách này ngăn Phong nhị tiểu thư quấn quít.

Nhưng rượu làm say người.

Sau cùng, y say khướt.

Lúc này y nằm trên một chiếc giường rộng, làm bằng ngà voi, chăn gấm đỏ rực, mùi hương thơm như lan như xạ.

Y biết mình được bốn thanh y thị nữ khiêng đến.

Xem bề ngoài y say như heo nhưng kỳ thật tỉnh táo hơn ai hết, hai chân ướt đẫm bởi lúc uống, rượu đều theo lối đó thoát ra.

Đương nhiên, y không định tỉnh lại.

Mà tiếp tục giả say.

Phòng ngủ rộng rãi hoa lệ này chỉ đốt một ngọn đèn hồng phấn, ánh đèn lóe lên rồi tắt.

Cánh cửa bên trái chợt khẽ động, tiếng bước chân vang lên, rồi một thân thể trần trụi thơm nức nhảy lên, trơn tuột như một con cá.

Liễu Nhị Ngốc nồng nặc hơi rượu, nằm thẳng đừ, bất động.

Vốn y say khướt, đương nhiên không biết gì, không động tâm vì điều gì.

Tiếc là y biết rõ vừa tiếp xúc với một thân thể nhuyễn ngọc ôn hương, thân thể đó còn đang uốn éo.

“Ngốc ngốc, say thật rồi sao?” Bên tai y vang lên mấy tiếng thì thầm.

Liễu Nhị Ngốc đương nhiên không nghe thấy.

“Ngươi đúng là quả dưa ngốc?” Giọng người say như oán như trách: “Sao uống nhiều rượu thế làm gì?”

Liễu Nhị Ngốc há miệng thở ra, không nghe thấy gì.

Mải hứng sương khuya, phụ cả đêm lạnh.

“Chàng say rồi, thiếp lại không say”. Giọng thì thầm biến thành kêu to: “Thiếp không chịu nổi nữa”. Thân thể trơn mịn chợt lật lại.

Nóng bỏng như lửa. Liễu Nhị Ngốc lập tức cảm giác được áp lực.

Áp lực thân thể không là gì, áp lực tâm lý khiến y suýt không ức chế được.

Y là nam nhân, một nam nhân rất bình thường.

Phong nhị tiểu thư đương nhiên không phải lần đầu chạm vào nam nhân, bất quá nhiều nam nhân không thể khiến nàng ta cảm thấy như ý.

Nàng ta nhìn trúng Liễu Nhị Ngốc, biết nam nhân bề ngoài ngốc nghếch này tất có nội tâm bên trong.

Đêm nay, nàng ta vừa đói vừa khát.

Chợt cạch cạch cạch, ngoài cửa sổ vang lên ba tiếng gõ.

Thanh âm ngày một nặng hơn, rõ hơn.

Kẻ nào đến không đúng lúc như vậy? Giờ còn đến quấy nhiễu việc tốt của người khác.

“Ai?” Phong nhị tiểu thư nhảy xuống giường, mặc bừa một tấm áo vào.

Nàng ta lấy một thanh loan đao từ trên tường xuống, xông thẳng ra cửa.

“Tại hạ”. Giọng nam nhân vang lên.

“Ngươi? Ngươi là ai?”

“Tại hạ Tưởng Sơn Thanh”.

“Hừ, hóa ra là ngươi”. Phong nhị tiểu thư bực mình: “Nửa đêm nửa hôm ngươi đến đây làm gì...”

“Việc này...”

Dục hỏa khôn tả bằng lời từ thân thể nàng ta phát ra biến thành lửa giận, mở phắt hai cánh cửa, chui ra ngoài.

“Nói, rốt cuộc ngươi định làm gì?”

“Việc này, tại hạ...” Tưởng Sơn Thanh thấy bộ dạng nàng ta xốc xếch, dải yếm buộc hờ, chợt sững lại.

“Ngươi nhìn cái gì, coi hai con mắt sắc lang kìa”. Phong nhị tiểu thư tức giận: “Ta biết là ngươi xấu xa, luôn hau háu ta”.

“Nhị tiểu thư, nhưng đêm nay...”

“Đêm nay thế nào?” Phong nhị tiểu thư nhướng mày: “Ngươi cho rằng đêm nay có cơ hội hả?”

“Không, không phải, tại hạ nói là...”

“Đừng nói nữa”. Phong nhị tiểu thư tức giận: “Cha ta coi ngươi là Lưu Bá Ôn, Gia Cát Khổng Minh, còn trong mắt ta, ngươi chỉ là phế thải”. Lời lẽ quá khắc độc, khiến người nghe không chịu nổi.

Chỉ trách Tưởng Sơn Thanh sớm không đến, muộn không đến, đến đúng lúc này để hứng cơn giận.

“Nhị tiểu thư...”

“Ta thế nào?” Phong nhị tiểu thư tức giận: “Nếu không nể cha, ta đã cho ngươi biết tay”.

“Nhưng đêm nay tại hạ... tại hạ phụng mệnh lão gia tử...”

“Cái gì? Phụng mệnh cha ta?” Phong nhị tiểu thư trầm giọng: “Ngươi dám nói láo, cha ta sao lại sai người đến chà đạp con gái?”

Nàng ta càng nói càng giận, lời lẽ tuôn ra như suối chặn họng đối phương.

Tưởng Sơn Thanh cầm một thanh trường kiếm, có lời mà không nói được, nhất thời vô cùng khó xử.

“Hừ, ngươi còn mang cả kiếm tới hả?”

“Tại hạ mang kiếm chỉ vì... vì...”

“Động võ lúc tất yếu hả”. Phong nhị tiểu thư biến sắc: “Định làm bá vương xông vào cung?”

Lúc này trong óc nàng đi chỉ có mỗi một ý niệm đó.

“Không không”. Tưởng Sơn Thanh biện bác: “Nhị tiểu thư... nghĩ sai... rồi...”

“Hừ, nghĩ sai?” Phong nhị tiểu thư trừng mắt: “Ngươi suy nghĩ quá bậy bạ”. Nàng ta càng nói càng giống, càng tả càng thực.

“Nhị tiểu thư”. Tưởng Sơn Thanh dần không giữ được bình tĩnh: “Có để tại hạ nói xong không?”

“Nói cái gì?” Phong nhị tiểu thư hỏi: “Nói chuyện tình hay ái?”

“Tại hạ muốn tìm Liễu Nhị Ngốc”.

“Tìm Liễu Nhị Ngốc?” Phong nhị tiểu thư nhíu mày: “Hừ, tìm Liễu Nhị Ngốc làm gì?”

“Tại hạ chỉ hỏi hắn ở đâu”.

“Hỏi hắn ở đâu? Ha ha, hóa ra ngươi đánh ghen”. Phong nhị tiểu thư cười lạnh: “Ngươi thật sự muốn biết?”

“Vâng, tại hạ...”

“Được, cho ngươi biết”. Phong nhị tiểu thư nói: “Hắn ở trên giường của ta, ngươi định thế nào?” Không chỉ đáp thẳng thừng mà rất lớn mật.

Kiêu ngạo, thẳng tính, từ bé nàng ta đã được chiều thành hư.

“Hảo, hảo, nhị tiểu thư, tại hạ đành bó tay”. Tưởng Sơn Thanh cười khổ: “Đành đi bẩm cáo lão gia tử”.

“Ngươi định đi?”

“Thế nào? Nhị tiểu thư định...”

“Nửa đêm ngươi xông vào chỗ bổn tiểu thư, lẽ nào nói đi là đi?” Phong nhị tiểu thư cười lạnh: “Phải để lại chút gì chứ”.

“Để lại cái gì?”

“Để lại thanh kiếm làm chứng”.

“Nhị tiểu thư, đừng quá khinh người”. Tưởng Sơn Thanh sầm mặt: “Tại hạ vì lão gia tử, trung thành vô cùng...”

“Đừng nói những lời hay ho...”

“Lão gia tử có lòng đồ bá võ lâm, tại hạ toàn lực phụ tá, nhị tiểu thư hà tất coi tại hạ là người ngoài?”

“Định gả ta cho ngươi, để ngươi không thành người ngoài hả?”

“Việc này...”

“Hừ, ta không nhìn nổi ngươi”. Phong nhị tiểu thư quát: “Mau, để kiếm lại, ngày mai gặp cha ta rồi nói”.

“Cái gì?” Tưởng Sơn Thanh ngẩn người: “Tiểu thư định vu oan?”

“Vu oan gì?” Phong nhị tiểu thư nhướng mày: “Rõ ràng ngươi cầm hung khí, nửa đêm xông vào, còn định lớn lối sao?”

“Tiểu thư gây náo loạn vô lý như vậy, tại hạ không có lời gì để nói”.

“Ngươi không cần nói, để kiếm lại là được”.

“Để kiếm lại?” Tưởng Sơn Thanh cười lạnh: “Muốn tại hạ để lại, chỉ e không dễ”.

“Hả, muốn ta động thủ sao?”

“Nhị tiểu thư thật sự muốn động thủ?”

“Thế nào?” Phong nhị tiểu thư hỏi: “Chả lẽ ta không dám”.

“Tiểu thư dám, bất quá tại hạ không muốn phụng bồi”. Tưởng Sơn Thanh hiển nhiên không thích động thủ, thân hình vút lên, vượt qua bức tường thấp.

Thân pháp nhanh nhẹn, quả nhiên là hảo thủ.

Hắn nhô lên hụp xuống, lẩn vào vùng hoa cỏ rậm rịt, thoáng sau đã khuất bóng.

Phong nhị tiểu không đuổi theo, hóa ra ban nãy chỉ giả đò, muốn cho đối phương biết đôi chút bản sắc.

Hiển nhiên nàng ta không thích Tưởng Sơn Thanh đắc sính trước mặt Phong Bát Bách khiến cả cô con gái ruột như nàng ta cũng bị xếp sau.

Đương nhiên, đáng giận nhất là Tưởng Sơn Thanh đến không đúng lúc.

Hôm nay coi như trút được một ngụm oán khí, chợt nhớ đến Liễu Nhị Ngốc trên giường liền khẽ lắc eo, lướt qua song cửa.

Bên trong có bóng người còn nhanh hơn nàng ta, đã lên giường trước.

Đương nhiên, người này vừa lên giường liền biến thành con mèo say.

* * * * *

Đêm nay Đồng Tước biệt quán không đàn ca sáo nhị, sênh ca lặng tắt.

Không phải vì Phong Bát Bách thiếu hứng trí, cũng không phải vì ghét nghe ca hát, chỉ là hôm nay lão không nhàn tản.

Ẩn tàng mười năm không giảm bớt tráng chí hùng đồ của lão.

Trong một gian tinh xá ở hậu viện, ngọn đèn leo lét như hạt đầu, lập lòe tựa lửa ma, Phong Bát Bách ngồi dưới ánh sáng lờ mờ đó.

Lão cho rằng trong bầu không khí này rất hợp để phát hiệu lệnh cho nhân vật giang hồ, so với lúc hoa đăng sáng rực lại càng trang nghiêm thần bí.

Bên phải lão là một chiếc kỷ bằng gỗ tử đàn, đặt một con chim sẻ bằng đồng.

Con sẻ đồng này cao chừng một thước rực rỡ như bằng vàng, kỹ nghệ đúc mười phần tinh xảo, xòe cánh muốn bay lên, hết sức sống động.

Phong Bát Bách cầm một cây đoản chùy gõ nhẹ ba cái.

Tiếng trong veo như tiếng khánh song ong ong vang lên trong nhà, hồi lâu vẫn chưa dứt.

Chợt bóng đèn chao đi, một hắc y nhân cao lớn, vận kình trang, mang kiếm xuất hiện.

“Thuộc hạ có việc xin bẩm báo”.

“Nói đi”.

“Cửu Nghi ngũ kỳ đã ngộ hại toàn bộ, chết rất thảm”.

“Cái gì?” Phong Bát Bách kinh hãi, nhưng lập tức bình tĩnh lại, từ từ ngồi xuống, bình thản nói: “Chết ở đâu?”

“Ở hạ du, cách bờ sông mười dặm”.

“À”. Phong Bát Bách áp chế kích động, hai tay đặt lên gối: “Ngươi thấy thi thể của họ?”

“Đúng”. Hắc y nhân tả lại tử trạng của Cửu Nghi ngũ kỳ.

Phong Bát Bách càng nghe càng kinh hãi, mắt trợn tròn, chợt thân hình run lên, làn mày rậm nhướng lên: “Không sai, Tuyết hoa phi thiên xuất, là Tứ Không lão quỷ...”

Lão không chỉ nhận ra chiêu kiếm pháp đó, hình như còn nếm mùi đau thương vì nó rồi.

“Thuộc hạ thấy chiêu kiếm pháp rất quái dị”.

“Đúng, rất quái dị”. Phong Bát Bách thừa nhận: “Có phải tên ngốc họ Liễu đó xuất ra không”.

“Không”.

“Không? Lẽ nào...”

“Khải bẩm Đại quán chủ”. Hắc y nhân đáp: “Theo thuộc hạ biết, nhát kiếm đó do Thẩm...”

“Nha đầu họ Thẩm?”

“Chính thị”.

“Cửu Nghi ngũ kỳ chết sạch”. Giọng Phong Bát Bách trầm xuống, rít lên: “Sao ngươi lại biết?”

“Thuộc hạ...” Mặt hắc y nhân vàng ệch, mồ hôi tuôn như tắm.

“Ngươi thấy tận mắt?”

“Vâng, thuộc hạ...” hắc y nhân lập cập, “lúc đó thuộc hạ ở không xa, vì...”

“Hừ, hay cho Tích Huyết thủ Thi Lãng”. Phong Bát Bách hiện rõ sát cơ trên mặt, lạnh lùng nói: “Lão phu vẫn cho ngươi là hán tử, không ngờ lại tham sống sợ chết”.

“Không không, Đại quán chủ, thuộc hạ... thuộc hạ không sợ”.

“Không sợ?” Mắt Phong Bát Bách lóe lên, thần quang như điện, sáng hơn cả đèn: “Ngươi thật sự không sợ?”

“Thuộc hạ... thuộc hạ...” Hắc y nhân rùng mình.

“Ngoại hiệu của ngươi là Tích Huyết thủ, lại sợ mình đổ máu”. Phong Bát Bách lớn tiếng: “Cửu Nghi ngũ kỳ dám chết, vì sao ngươi không dám?”

“Thuộc hạ chỉ là... chỉ là...” Hắc y nhân run rẩy, hai chân nhũn ra, mặt xám ngoét.

“Hừ, ngươi trơ mắt nhìn Cửu Nghi ngũ kỳ mất mạng mà dám trở về, để lại làm gì!” Phong Bát Bách phất tay, một mũi tiêm đao vút ra.

Hắc y nhân rú lên, mũi đao trúng đích lập tức.

Hắn ngã ngửa, bốn vó chổng lên, lập tức tuyệt khí.

Phong Bát Bách thò tay phải, hít mạnh một hơi.

Nói ra cũng lạ, mũi đao cắm vào rồi vù một tiếng, quay lại tay lão.

Ngực hắc y nhân lập tức phun lên một cột máu.

Phong Bát Bách nhìn kỹ thi thể trước mặt, chợt xanh lét mặt mày, trầm giọng gọi: “Khiêng đi”.

Cánh cửa bên trái vang lên tiếng động khẽ, hai thanh y tráng hán bước vào.

Như thể nói “khiêng” là khiêng, hai người cầm hai chân hắc y nhân, kéo vào sau cánh cửa.

Phong Bát Bách lại giơ cây đoản chùy gõ liên tục lên con sẻ đồng, thanh âm rõ ràng lại gấp rút, như mấy trăm con ong đập cánh loạn xạ.

Dư âm còn vang, một người áo bào tím thong thả bước tới, cung kính đứng cách năm bước.

“Thuộc hạ Lam Hổ có mặt”.

“Lam Hổ”. Phong Bát Bách đổi khẩu khí thành hòa thiện: “Ngươi tổng quản Đồng Tước quán, ba năm nay làm rất tốt”.

“Cám ơn Đại quán chủ khen ngợi”.

“Nhưng lần này ngươi sẽ gặp thử thách”.

“Vâng, thuộc hạ biết”. Lam Hổ nói: “Nhưng nếu Đại quán chủ phân phù, thuộc hạ chết cũng không từ”.

“Chết?” Phong Bát Bách hỏi: “Chết có tác dụng gì?”

“Vâng, thuộc hạ phải sống”. Lam Hổ bẻ lái theo gió: “Phải sống thật mạnh khỏe để làm việc cho Đại quán chủ”.

“Thế mới đúng”. Phong Bát Bách gật đầu.

Ban nãy một kẻ muốn sống lão lại không cho sống, giờ kẻ muốn chết lão lại không cho chết.

“Thuộc hạ đã tăng cường giới bị quanh Ngọc Lộ hồ”. Lam Hổ nói: “Trong quán cũng đã sai Địa tự thập tam sát...”

“Nhầm rồi”. Phong Bát Bách nói: “Mục đích tại Hàm Hương viện”.

“Vâng, thuộc hạ...”

“Nhân thủ đủ không?”

“Nhân thủ có đủ, chỉ là...” Lam Hổ ngập ngừng: “Tiếc là ít thủ hạ, thuộc hạ nghĩ...”

“Nghĩ gì...”

“Thuộc hạ nghe nói Bạch cô nương ở Tê Hà sơn mang theo một toán...”

“Chúng đều khuất phục vì uy thế, chưa rõ tâm tính”. Phong Bát Bách nói: “Ngươi cứ thương lượng với Phượng nhi...”

“Vâng, thuộc hạ biết rồi”.

“Lam Hổ”. Phong Bát Bách chợt nói: “Nhớ kỹ, lão phu dặn lại một lần, chỉ e Liễu ngốc tử và nha đầu họ Thẩm thừa cơ thoát mất, chứ không sợ chúng”.

“Thuộc hạ rõ rồi, bằng vào thanh đao này của Đại quán chủ...”

“Được rồi”. Phong Bát Bách nắm chắc song quyền, trầm giọng: “Lão phu chém một đao xuống, chúng sẽ thành bốn mảnh, nếu chém ngang....”