Lư Sơn Kỳ Nữ

Chương 2: Bí mật dưới sơn cốc

Thiếu nữ nọ nói tiếp:

-Hình như công tử khác hẳn các thư sinh khác?

Thanh niên vừa cười vừa đỡ lời:

-Những người học sách mà cô nương nói đó, có lẽ là cô nương chỉ những kẻ nhỏ

hủ đọc sách Triết? Những kẻ như thế thực không đáng được gọi là thư sinh?

-Đọc vạn cuốn sách đi vạn dặm đường, kết giao vưói người thiên hạ, thuộc biết

chuyện trời đất rồi mới có thể dưỡng thành đầy hào khí trong người và không phụ

bản sắc của một người thư sinh.

Thiếu nữ nghe tới đó liền vỗ tay khen ngợi:

-Hùng tráng thay! Nhưng những người như thế có phải là thư sinh đâu, mà là hào

kiệt mới đúng.

-Tại hạ rất mong được như thế, chứ tại hạ đâu đám tự cho mình là một thư sinh

như vậy.

-Công tử hà tất quá khiêm tốn như thế?

-Tại hạ không tự khiêm đâu, vì những người mà thuộc hạng hào kiệt, thì hễ thấy

sự bất bình là phải rút dao tương trợ, thị ba thước kiếm tha hồ gây ân cừu. Còn tại

hạ thì làm gì có hơi sức ấy? Nên tại hạ suốt đời chỉ mong được làm thư sinh thôi,

chứ không dám mộng tưởng làm được hào kiệt vậy.

-Công tử khách sáo lắm, thứ hào kiệt mà công tử vừa nói đó, chỉ là một thất phu

đầu đường xó chợ, thị mình có sức mạnh hơi tý là gây đổ máu, chứ bằng sao được

công tử trong người có núi non, có bút như dũi có lưỡi dao, chuyên tả những sự bất

bình của nhân gian để kêu oan cho những người hèn yếu! Những áng văn chương

thiên cổ và giang sơn sự nghiệp ấy, chả vĩ đại hơn những thất phu ở đầu đường xó

chợ kia rất nhiều hay sao?

Thiếu niên cầm chén rượu lên uống cạn, rồi cười ha hả nói tiếp:

-Lý luận của tiểu thư cao siêu quá, được nói chuyện với tiểu thư một đêm như

thế này, khiến đầu óc của tại hạ cởi mở và sáng suốt hẳn! Như vậy tại hạ không

nên tự coi thường mình quá nữa!

Thiếu nữ xin lỗi một câu rồi liền ngồi xụp xuống đất và hỏi:

-Không biết công tử có vui lòng ban cho thiếp một chén rượu không?

Thiếu niên rất cao hứng đáp:

-Sao tiểu thư lại nói như thế, chỉ sợ rượu nhạt, món ăn không ngon, nên không

dám khoản đãi quý khách đấy thôi. Hưng nhi, ngươi mau sửa soạn bát đũa và rót

rượu ra mời tiểu thư xơi đi.

Thằng nhỏ vẫn run lẩy bẩy vội đem bát đũa tới cho nàng, nhưng khi rót rượu tay

nó vẫn run run như lò xo vậy. Thiếu nữ liền mỉm cười hỏi Hưng nhi:

-Cậu bé vẫn còn nghi ngờ tôi là ma đấy à?

Với giọng run run, Hưng nhi đáp:

-Tiểu... thư... đẹp lắm, nhưng cháu... vẫn sợ...

Thiếu nữ vuốt những sợi tóc xoà xuống mặt và trán lên, rồi vừa cười vừa nói:

-Có lẽ cậu bé thấy sắc mặt của tôi quá nhợt nhạt mà nghi ngờ như vậy chắc?

Hưng nhi nhanh nhảu đáp:

-Vâng! Nhợt nhạt như sắc mặt người chết vậy!

Thấy Hưng nhi ăn nói sỗ sàng thiếu niên liền mắng:

-Sao ngươi dám vô lễ như vậy?

Thiếu nữ vẫn tươi cười đỡ lời:

-Công tử không nên trách mắng cậu bé, không riêng gì một mình cậu bé có cảm

giác như thế đâu.

Thấy thiếu nữ không tức giận gì cả, thiếu niên lại nhanh nhảu nói tiếp:

-Xin thứ lỗi tại hạ hơi đường đột một chút quả thật sắc mặt của tiểu thư rất khác

thường!

Thiếu nữ khẽ buông tiếng thở dài, rồi rầu rĩ đáp:

-Thiếp mắc phải chứng bệnh kỳ lạ từ hồi còn thơ ấu, đến giờ sắc mặt mới khó

coi như vậy! Thiếp cũng tự biết rõ bộ mặt của mình rất ghê tởm, nên thiếp mới

tiềm cư ẩn dật ở trong núi sâu, không muốn gặp mặt người thường tục.

-Tại hạ được tiểu thư tiếp kiến như thế này và lại không coi tại hạ là kẻ thường

tục thực là hân hạnh biết bao.

Nói tới đó chàng nhận thấy lời nói của mình vẫn còn hơi đườgn đột, nên chàng

lại gượng cười nío tiếp:

-Xin tiểu thư thứ lỗi cho, tại hạ ăn nói vô lễ...

Không đợi chàng nói dứt, thiếu nữ đã thở dài:

-Lúc công tử lên núi thiếp đã ngồi ở sau tảng đá kia, nghe thấy công tử nói

chuyện với cậu bé, mới biết công tử là người có đầu óc siêu tục, nên đường đột

xuất hiện, lại được công tử có lòng tốt khoản đãi thiếp như thế này thiếp thực cám

ơn vô cùng.

Thiếu niên nâng chén rượu lên:

-Xin cô nương đừng khách sáo nữa, hễ khách sáo là biến thành người thường tục

ngay. Đêm nay chúng ta được gặp gỡ ở trên đỉnh núi này thực không phải chuyện

dễ. Nếu tiểu thư cho phép, thì tại hạ xin lấy chén rượu này để luận giao và chúng

ta kết thành một đôi bạn tri kỷ ở nơi rừng núi này, chẳng hay cô nương nghĩ sao?

Thiếu nữ cũng nâng chén rượu lên đáp:

-Nhã ý của công tử thiếp xin cung kính bái lãnh, mời công tử sơi cạn chén rượu

này.

Hai người cùng nâng chén uống cạn. Thiếu niên định lên tiếng nói tiếp nhưng

thiếu nữ đã cướp lời nói:

-Tiểu nữ họ Ôn tên Băng, Băng là băng giá đấy.

-Tại hạ họ Độc Cô tên là Sách, Sách là kẻ sách.

Ôn Băng báo danh xong liền chú ý đến sắc mặt của Độc Cô Sách thấy chàng ta

vẫn ung dung như thường hầu như chưa hê nghe thấy tên tuổi của mình bao giờ.

Nàng lại khẽ cười và nói tiếp:

-Họ Độc Cô ở Trung Nguyên này rất hiếm.

Độc Cô Sách:

-Vâng! Tổ tiên của tại hạ nguyên là người Đột Khuyết (là một giống người Hung

Nô, cũng gọi là người Hồ). Từ viễn tổ của tại hạ đã ngưỡng mộ nơi Trung Nguyên

văn vật này nên mới di cư vào Trung Nguyên, từ đó tới nay đã được mấy đời.

Ngoài họ không thay đổi ra còn thì sinh hoạt tập quán đã đồng hoá với người Hán

từ lâu rồi.

Ôn Băng kêu "ồ" rồi nói:

-Thảo nào công tử cao lớn hiên ngang như thế và cũng rộng rãi hơn người

thường nhiều. Thì ra trong huyết quản của công tử vẫn còn tồn tại đại mộc hùng

phong năm xưa của lệnh tiên tổ.

Độc Cô Sách cười ha hả đỡ lời:

-Tại sao tiểu thư không bảo tại hạ là chưa hết dã tính?

Ôn Băng cũng cười theo, đôi ngươi của nàng đầy nhu tình, hai má nhợt nhạt và

hơi hồng hào, nhưng vì trời tối nên ít người phát giác được. Cười xong nàng hỏi:

-Quý danh của công tử năm nay là bao? Trong quý phủ còn những ai?

Độc Cô Sách cau mày lại nghiêm nghị đáp:

-Cha mẹ của tại hạ mất từ lâu rồi, năm nay tại hạ đã hai mươi lăm tuổi và chỉ

còn một thân một mình thôi.

-Thế ra thân thế của công tử lại hẩm hiu như vậy!

-Có lẽ vì tên gọi của tại hạ khác người, nên đinh xuất mới đơn bạc như vậy!

Nhưng trái lại, tại hạ lại cảm thấy không bị bận bịu vướng víu và có như thế mới

được toại nguyện bình sinh, giao du cách danh sơn thắng địa tứ hải bắc hoang.

-Tư tưởng của công tử rất siêu tuyệt, chẳng hay lần này công tử định lên Lư Sơn

này ở chơi bao lâu?

-Tôi như cánh bèo trôi tới đâu đậu ở đó. Nơi đây phong cảnh tuyệt đẹp, nhất là

hiện giờ là phong đang đỏ như son, sắc thu lại đẹp như thế này thì ai lại nỡ bỏ đi

ngay. Tại hạ muốn ở lại chơi vài ngày, nhưng chỉ tiếc thay chốn này không có chỗ

ở, ngày ngày phải đi lên đi xuống rất mệt nhọc...

Không chờ chàng ta nói dứt, Ôn Băng đã buột miệng nói luôn:

-Nhà của thiếp ở ngay dưới núi, bên dưới sơn cốc kia, nếu công tử không hiềm

chật hẹp và đơn giản, thì mời công tử khuất giá ở chơi vài ngày.

Độc Cô Sách vội đứng dậy vái tạ và mỉm cười đáp:

-Như vậy thì còn gì bằng, chỉ sợ không tiện cho tiểu thư thôi.

Ôn Băng cũng đứng dậy vừa cười vừa đáp:

-Không sao, thiếp cũng chỉ có một thân một mình thôi, song thân đã qua đời từ

lâu rồi!

Độc Cô Sách khẽ đỡ lời:

-Thân thế của chúng ta giống hệt nhau, thực là đúng câu thơ của Bạch Cư Dị:

"Đồng thị thiên thai luân lạc nhân..."

-Xin công tử đừng đọc nốt bài thơ ấy nữa! Chúng ta gặp gỡ nhau ở đây kể cũng

là có tiền duyên đấy. Bây giờ đêm đã khuya sương càng xuống càng dầy, không

nên ngồi ở ngoài trời như thế này mãi nữa, mời công tử hãy xuống nhà của thiếp

nghỉ ngơi, sáng mai thiếp sẽ đưa công tử đi xem mặt trời mọc. Cảnh sắc buổi sáng

ở nơi đây rất đẹp mắt, công tử có xem qua mới biết thiếp nói không ngoa.

Độc Cô Sách liền bảo Hưng nhi rằng:

-Hưng nhi ngươi khỏi phải thu xếp những bát đũa nữa, để sáng mai xếp dọn

cũng được, bây giờ chúng ta hãy theo chân tiểu thư xuống núi sơn cốc.

Nói xong ba người ra tới sườn núi để đi xuống sơn cốc.

Hưng nhi ngó nhìn xuống bên dưới đã thất thanh kêu lên rằng:

-Không có đường lối thì xuống làm sao được?

Độc Cô Sách vội chạy lại ngó nhìn xuống cũng thất kinh hỏi:

-Ôn tiểu thư ở bên dưới đấy à?

Ôn Băng đáp:

-Vâng, bên dưới phong cảnh rất đẹp, hoa nở bốn mùa, cỏ quanh năm xanh rì.

-Tại hạ không hỏi đến những vấn đề đó, tại hạ chỉ muốn nói vách núi cao hàng

nghìn trượng và thẳng tuột như thế này, đến khỉ vượn cũng chưa chắc đã leo xuống

được.

Chàng chưa nói dứt thì đã bị Ôn Băng cặp lấy ngang lưng nhảy ngay xuống dưới

như một con chim ưng biết bay lượn vậy. Tai chàng vẫn còn nghe thấy tiếng thất

thanh kêu la của Hưng nhi. Tiếc thay lúc này Ôn Băng không trông thấy sắc mặt

của Độc Cô Sách, bằng không thể nào nàng cũng buông tay ra để cho chàng rớt

xuống bên dưới, hoặc nàng sẽ đối phó chàng như đối phó với Biện Quảng, khoét

ngay hai mắt của chàng luôn. Vì lúc ấy đôi mắt của chàng rất lóng lánh, chỉ thoáng

trông cũng biết nội công của chàng đã luyện tới mức tuyệt đỉnh rồi, và mặt chàng

có vẻ đắc ý mỉm cười là khác.

Khi xuống tới đáy sơn cốc, Ôn Băng lền mời Độc Cô Sách vào trong một thạch

động sạch sẽ và cười hỏi:

-Độc Cô huynh, chúng ta đã kết giao với nhau rồi, từ giờ không nên gọi nhau là

công tử với tiểu thư như thế nữa, tiểu muội gọi huynh là Độc Cô huynh, còn huynh

cứ gọi tiểu muội là Ôn cô nương cũng được rồi.

Lúc này hai mắt của Độc Cô Sách đã hết sáng ngời, chàng gật đầu mỉm cười

đáp:

-Ôn cô nương là người nhanh nhảu như thế? Độc Cô Sách tôi xin tuân lệnh.

Ôn Băng lấy ấm rượu và mấy món ăn ngon bày lên bàn đá và dặn Độc Cô Sách

rằng:

-Mời Độc Cô huynh cứ việc ngồi uống rượu một mình, để tiểu muội lên đón thư

đồng xuống.

Độc Cô Sách đáp:

-Đa tạ Ôn cô nương, Hưng nhi nhút nhát lắm, để nó ở lại trên đó một mình chắc

nó sợ đến chết khiếp mất.

Ôn Băng tủm tỉm cười nhẹ nhàng đi ra ngoài cửa động phi thân lên trên đỉnh núi

tức thì.

Chủ nhân vừa đi khỏi, hai mắt của Độc Cô Sách lại long lanh sáng ngời ngay.

Chàng suy tính với công lực xuất kỳ của Ôn Băng lên xuống núi Hán Dương này,

và chàng chắc Hưng nhi thể nào cũng nghĩ cách trì hoãn. Như vậy ít nhất là nửa

tiếng đồng hồ sau Ôn Băng mới có thể quay trở về đây được.

Nói tóm lại chàng có ít nhất nửa giờ để lợi dụng. Nhân dịp may chàng liền lẻn

ngay vào trong hang động.

Việc thiên hạ trăm cái kín thể nào cũng có một cái hở và ít khi được hoàn toàn

toại nguyện. Nếu Độc Cô Sách đi ra ngoài cửa động, chứ không đi vào trong hang

thì tình thế thể nào cũng thay đổi, vì lúc ấy ngoài cửa động của Ôn Băng có hai

nhân vật đứng sát cánh nhau trông như hai u hồn vậy. Người đứng bên trái là một

bà cụ tóc bạc trông như quỷ nhập tràng, hai bên mái tóc đeo hai chuỗi tiền giấy

bay theo gió phấp phới. Còn người đứng bên phải là một mỹ phụ áo xanh tuổi trạc

hăm bảy hăm tám, sắc đẹp của nàng ta thực là tuyệt vời, đẹp đến nỗi không giống

người và người ta có thể tưởng là ma đẹp hiện hình.

Bà cụ tóc bạc với mỹ phụ áo xanh đứng yên ở ngoài cửa hang không cử động gì

hết không khác gì hai u linh vậy. Họ đang vận dụng một môn nội gia tuyệt đỉnh

huyền công tên là "Thiên Nhi Sát m" để lắng tai nghe tiếng động ở trong hang.

Lúc ấy Độc Cô Sách đã đi vào đến trong cùng hang động rồi. Động này không

sâu lắm nhưng chỗ tận cùng lại còn có một căn thạch thất, cửa thạch thất làm bằng

những thanh sắt rất lớn, bên trong lại có đặt sáu cái thảm bồ đoàn, cái nào cũng có

một nhân vật danh trấn giang hồ đang ngồi ở trên.

Độc Cô Sách chỉ nhân ra được người ở trên cái thảm thứ hai chính là Lưu Vân

Tiên Tử Tạ Dật Tư, chưởng môn của phái Điểm Thương nhưng chàng căn cứ lời

đồn đại của võ lâm và xem hình dung năm người kia cũng có thể đoán biết những

người đó là Thanh Huyền chân nhân, chưởng môn của phái Võ Đang, Lăng Tiêu

bang chủ Trúc Chi bang, Hoàng Diệp đạo nhân chưởng môn Không Động, Liễu

Trần đại sư chưởng giáo phái Thiếu lâm, và Hận Thiên Ông Công Dương Thọ,

người biệt lập một môn phái võ lâm đương thời.

Sáu vị võ lâm cao thủ đang ngồi yên ở trên thảm bồ đoàn nhắm mắt nhập định.

Chàng để ý nhìn, không thấy một người nào bị thương và mặt của họ cũng không

có vẻ gì là phẫn nộ cả.

Những tay cao thủ này bị giam giữ ở nơi đây. Độc Cô Sách đã biết trước rồi nên

không lấy gì làm lạ, nhưng điều khiến chàng rất ngạc nhiên, là không hiểu tại sao

cả sáu người đều an nhàn, không một người nào có vẻ tức bực hết.

Chỉ có nửa tiếng đồng hồ để cho chàng được hoạt động thôi, nên chàng không

dám nghĩ ngợ nữa, vội giở Đại Bi Kim Cương Thủ, tuyệt học của sư môn ra, dồn

vào hai bàn tay, nhằm cánh cửa then sắt tấn công luôn.

Lúc ấy bà cụ tóc bạc với mỹ phụ áo xanh ở ngoài cửa đang định đi vào trong

hang.

Ngọc Thi Ôn Băng ở trên đỉnh núi cũng đang định quay trở xuống.

Tay vừa đụng vào cánh cửa, Độc Cô Sách biết là nguy tai, vì cánh cửa sắt đó là

giả tạo. DĐừng nói chàng dùng đến mười hai thành công lực và sử dụng Đại Bi

Kim Cương Thủ tấn công như vậy, nếu chàng chỉ khẽ đẩy một cái cánh cửa then

sắt cũng bị bắn tung ra liền.

Một tiếng kêu "loong coong" thật lớn, đom đóm lửa bắn tung toé sáu vị võ lâm

kỳ nhân ở trong nội thất đều kinh ngạc mở mắt nhìn.

Bà cụ tóc bạc với mỹ phụ áo xanh vừa bước chân tới cửa động nghe thấy thế

kinh hãi vội dừng chân lại, không dám tiến vào bên trong nữa.

Độc Cô Sách chạy thẳng vào trong phòng tiến tới trước mặt Tạ Dật Tư, chưởng

môn của phái Điểm Thương, cung kính vái chào, vừa cười vừa nói:

-Tiểu đệ Độc Cô Sách tham kiến chị họ. (Chàng với Dật Tư là chị em con cô con

cậu).

Ngờ đâu Dật Tư lại nhìn thẳng vào mặt Độc Cô Sách, lắc đầu thở dài nói:

-Xưa nay Độc Cô Sách hiền đệ vẫn nổi tiếng là người trí dũng song toàn, thông

minh khôn ngoan hơn người, sao ngày hôm nay hiền đệ lại không đoán ra được cử

chỉ phản thường của chúng tôi có thâm ý gì?

Độc Cô Sách nghe nói ngạc nhiên vô cùng. ngay lúc ấy ngoài cửa hàng đã có

tiếng rú bi đát như tiếng cú kêu đêm, và tiếng cười nhạt rất rùng rợn vọng vào.

Hận Thiên Ông Công Dương Thọ cau mày lại la lên một tiếng rất quái dị rồi nói:

-Phen này lại công cốc thôi. Có lẽ số kiếp của yêu nghiệp ấy chưa đến ngày tận

nên y thị vừa tới đúng lúc này, khiến việc làm của chúng ta khổ công trăm ngày

mà bị tiêu huỷ trong nhất thời như vậy.

Ông ta vừa nói vừa phất tay áo một cái, đã phi thân ra ngoài hang động đuổi

theo luôn. Còn năm người chưởng môn khác và Độc Cô Sách nữa, cũng theo sau

Hận Thiên Ông mà đuổi theo ra. Nhưng tới cửa hang thì hai người như hai cái u

hồn hồi nãy đã biết mất rồi. Chúng dùng nội gia huyền công ghim một cái khăn lụa

xanh với một sợi tóc rất dài vào vách đá ngoài cửa động.

Hận Thiên Ông chỉ vào cái khăn lụa xanh với sợi tóc bạc đó mà giậm chân la

lớn:

-Đáng tiếc thật! Đáng tiếc thật! Không những Bạch Phát Quỷ Mẫu tới đây mà cả

Lục Y U Linh cũng tới nốt. Dịp may để cho chúng ta diệt trừ kẻ địch rất hiếm có

như vậy, ngờ đâu lại có sự hiểu lầm này để cho chúng hay biết đào tẩu mất. Bây

giờ chúng trốn đi đâu thì thật khó mà biết rõ.

Như vậy lão phu không ngẩng đầu lên hận trời sao được? Từ nay trở đi, trên

giang hồ này lại có rất nhiều tai kiếp xảy ra lắm.

Độc Cô Sách là người tuyệt đỉnh thông minh lúc này đã đoán ra được đại khái.

Chàng hổ thẹn đến mặt đỏ bừng, cứ đứng ngẩn người ra không biết nói năng gì hết.

Lúc ấy trên đỉnh núi Đại Hán Dương đá có một cái bóng trắng nhanh như sao sa

phi xuống. Tất nhiên người đó là Ngọc Thi Ôn Băng, nàng lên trên đỉnh núi tìm

kiếm mãi không thấy Hưng nhi đâu cả, thất vọng mới quay trở xuống.

Ôn Băng vừa vượt qua một tảng đá nhô ra ở trên vách núi, thì Lục Y U Linh và

Bạch Phát Quỷ Mẫu mà Hận Thiên Ông vừa nói đã ở sau tảng đá đó xuất hiện.

Bạch Phát Quỷ Mẫu phất tay áo một cái, có ba mũi tên nhỏ hình đinh ba làm

bằng xương trắng bay ra. Lục Y U Linh thì búng một luồng khói màu xanh. Cả hai

đều nhằm sau lưng Ôn Băng tấn công lén.

Dù công lực có cao siêu đến đâu, Ôn Băng cũng không thể nào tránh thoát được

sự đánh lén một cách đột ngột như thế. Chỉ nghe nàng kêu "ối chà" người đã mềm

nhũn, rớt xuống đáy u cốc. Vừa rớt được mười trượng thì Độc Cô Sách đã trông

thấy. Đang hổ thẹn và ăn năn hối lỗi, chàng vội tung mình nhảy lên giơ hai tay ra

đỡ lấy Ôn Băng ôm ngay nàng vào lòng.

Khi nào Lục Y U Linh (U hồn áo xanh) với Bạch Phát Quỷ Mẫu (Dạ Xoa tóc

bạc) lại chịu để cho sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh của võ lâm đuổi theo bao vây, chúng

vừa tấn công lén Ôn Băng xong, liền quay người ù té chạy vào trong bóng tối. Đối

phương đã đào tẩu, việc cần nhất của mọi người là phải xem vết thương của Ôn

Băng ra sao đã.

Thương thế của Ôn Băng nặng lắm. Nàng bị hai thứ ám khí độc nhất võ lâm

đương thời bắn trúng. Một là Thất Sát Ma Yên, và hai lại là Truy Hồn Bạch Cốt

lệnh.

Lưu Vân tiên tử Tạ Dật Tư sực nghĩ tới một việc, vội hỏi Độc Cô Sách rằng:

-Độc Cô biểu đệ, viên thuốc Pháp Hoa Đơn của biểu đệ đâu? Có đem theo

không. Nếu có, mau lấy ra cho Ôn cô nương uống đi! Đồng thời biểu đệ phải vận

dụng Đại Bi thần công xuâ đuổi hết chất độc của Thất Sát Ma Yên ở trong tứ chi

bách huyệt của cô ta ra bên ngoài mới đưọc.

Độc Cô Sách nghe lời chị họ vội ra tay cứu chữa cho Ôn Băng.

Lúc ấy chàng mới biết Bạch Phát Quỷ Mẫu Tiêu Anh là kẻ thù đã giết chết mẹ

của Ôn Băng, và cũng là một ác ma đã giết hại không biết bao nhiêu người, gây

nên bao nhiêu tội ác rồi. Ôn Băng học thành võ nghệ, nhờ Hận Thiên Ông đưa

nàng đi bái kiến các vị chưởng môn của các phái, rồi định lập kế để diệt trừ kẻ thù

ác ma.

Bạch Phát Quỷ Mẫu Tiêu Anh không có chỗ ở nhất định, nay đây mai đó, tính

nết lại rất giảo hoạt, thủ đoạn tuy ác độc nhưng nếu việc gì mà không nắm chắc

phần thắng thì không bao giờ ra tay hết.

Vì vậy hiệp sĩ của các phái muốn diệt trừ y thị mà không sao diệt trừ nổi. Hiện

giờ trong đám cao thủ này có hai vị chưởng môn là Lăng Tiêu Băng của Trúc Chi

bang, với Hoàng Diệp đạo nhân chưởng môn của phái Không Động, năm xưa cũng

có thâm thù với Bạch Phát Quỷ Mẫu Tiêu Anh. Hai người đoán chắc cái tin năm

người chưởng môn với Hận Thiên Ông bị mất tích lan tràn đi khắp giang hồ, Tiêu

Anh thế nào cũng đến làm quen với Ôn Băng, lúc ấy y thị bị sa vào vòng vây của

các vị cao thủ, thì dù y thị có cánh cũng không thể bay đi đâu được. Như vậy vừa

có thể trả thù được cho mẹ của Ôn Băng và cũng diệt trừ được một tai hại lớn cho

võ lâm.

Ngờ đâu Bạch Phát Quỷ Mẫu lại hẹn Lục Y U Linh Điền Thuý Thuý còn lợi hại

hơn y thị cùng tới và càng không ngờ thêm là diệu kế của các người lại bị Độc Cô

Sách phá hỏng. Vì thế mới tiết lộ bí mật làm cho mưu mô của sáu vị võ lâm kỳ

hiệp đã khổ công trăm ngày bị tiêu tan nhất thời, và lại còn làm cho Ôn Băng bị

thương rất nặng.

Độc Cô Sách nghe xong câu chuyện đó càng hổ thẹn và ăn năm thêm. Chàng

bỗng nghĩ đến một việc vội lên tiếng hỏi:

-Ôn cô nương đã là người chính phái, thế tại sao cô ta lại khoét mắt Biện

Quảng? Cử chỉ của cô ta sao lại tàn nhẫn đến như vậy?

Lưu Vân tiên tử vừa cười vừa đáp:

-Việc đời có nhân quả hết, Ngũ Xích kim cương Biện Quảng là một quân tử giả

hiệu, bề ngoài ai cũng tưởng y là người hiệp nghĩa chính phái, nhưng sự thật y vẫn

ngấm ngầm thông đồng với Bạch Phát Quỷ Mẫu tấn công mẹ của Ôn cô nương, y

có mặt mà không chịu ra tay cứu giúp. Vì vậy mẹ của Ôn cô nương mới bị Bạch

Phát Quỷ Mẫu hạ độc thủ khoét mất hai mắt.

Độc Cô Sách biết rõ nguyên nhân, lại càng hổ thẹn với Ôn Băng thêm. Như vậy

khi nàng lai tỉnh thì chàng còn mặt mũi nào trông thấy nàng nữa? Thanh Huyền

chân nhân người chưởng giáo của phái Võ Đang thấy Độc Cô Sách giở "Đại Bi

thần công" ra khử độc và cứu thương cho Ôn Băng, đồng thời mặt chàng lại đỏ như

gấc, mồ hôi lạnh toát ra như mưa. Lão đạo trưởng thấy thế liền niệm câu "Vô

Lượng thọ Phật", rồi mỉm cười và an ủi chàng rằng:

-Độc Cô lão đệ không nên băn khoăn như vậy. Lão đệ nên rõ, việc đời cát hung

hoạ phúc đều do trời định đoạt cả. Mưu kế của chúng tôi bị lão đệ phá hỏng, nhưng

lão đệ tới đây là có thiện chí định cứu chúng tôi thoát nạn. Nói tóm lại chúng ta

cũng phải nhìn nhận số mạng của Bạch Phát Quỷ Mẫu chưa đến ngày chết, nên y

thị mới may mắn gặp được lão đệ ngẫu nhiên tới cứu y thị như thế.

Độc Cô Sách vội đỡ lời hỏi:

-Tại hạ xin hỏi chân nhân một vấn đề này chẳng hay võ công hoả hầu của Bạch

Phát Quỷ Mẫu đã luyện tới mức độ nào rồi?

Thanh Huyền chân nhân đưa mắt liếc nhìn năm người tôn chủ của các môn phái,

rồi gượng cười đáp:

-Mấy người chúng tôi có mặt tại đây nếu một chọi một đấu với y thị, thì có lẽ

không ai giết nổi nữ ma đầu ấy.

Độc Cô Sách trợn ngược đôi lông mày lên hỏi tiếp:

-Còn Lục Y U Linh Điền Thuý Thuý thì sao?

Hận Thiên Ông vừa cười vừa xen lời đáp:

-Võ công hoả hầu của y thị tương đối với Bạch Phát Quỷ Mẫu nhưng còn về mưu

trí và khôn ngoan thì Điền Thuý Thuý lại còn hơn một mức.

Lúc ấy Độc Cô Sách thấy Ôn Băng đã hơi cử động vội vàng thăm mạch cho

nàng một lát rồi cau mày lại gượng cười và nói với Lưu Vân tiên tử rằng:

-Biểu tỷ, vết thương độc của Ôn cô nương nhờ có viên thuốc Pháp Hoa đơn và

tiểu đệ lại dùng Đại Bi thần công cứu chữa, bây giờ đã lành mạnh rồi, chỉ một lát

nữa là cô ta lai tỉnh. Tiểu đệ xin trao cô ta cho biểu tỷ.

Tạ Dật Tư ngạc nhiên:

-Sao biểu đệ lại trao Ôn cô nương cho ngu tỷ?

Độc Cô Sách cúi đầu xuống khẽ đáp:

-Tiểu đệ muốn rút lui trước khi Ôn cô nương lai tỉnh.

Tạ Dật Tư xua tay đáp:

-Sao biểu đệ bỗng dưng lại có tính nết nhỏ nhen như thế? Tuy mưu kế của Ôn cô

nương dùng để trả thù cho mẹ bị biểu đệ phá hoại thật, nhưng đó là sự vô ý mà

nên. Huống hồ biểu đệ lại dùng linh dược hẳn thế với thần công độc đáo cứu cô ta

thoát chết. Chờ cô ta lai tỉnh, để chúng ta giải thích hộ biểu đệ sự lầm lẫn này. Như

vậy ngu tỷ chắc cô ta không những không oán trách mà còn cám ơn biểu đệ là

đằng khác.

Độc Cô Sách đã quyết ý như vậy, liền đưa Ôn Băng cho Dật Tư, vẻ mặt ngượng

nghịu nói tiếp:

-Tất nhiên tiểu đệ thể nào cũng nhờ biểu tỷ với quý vị tiền bối giải thích hộ để

Ôn cô nương hiểu rõ sự thể. Nhưng trước khi tiểu đệ chưa chuộc được lỗi lầm này,

thì không bao giờ tiểu đệ dám gặp lại mặt Ôn cô nương hết.

Hận Thiên Ông vừa cười vừa xen lời hỏi:

-Độc Cô lão đệ định chuộc tội bằng cách nào?

Độc Cô Sách nhanh nhảu đáp:

-Nhờ ba thước kiếm vượt qua muôn trùng núi non, Độc Cô Sách này không quản

ngại gì hết, đi khắp bốn bể bát hoang, phải làm thế nào bắt sống cho được Bạch

Phát Quỷ Mẫu đem về trao cho Ôn cô nương để cô ta trả thù cho mẹ mới thôi.

Hận Thiên Ông nghe chàng nói xong cười giọng quái dị liên hồi rồi vỗ tay khen

ngợi và đỡ lời:

-Phương pháp hay, chí khí cao! Độc Cô lão đệ quả thực là một thiếu niên anh

hùng có can đảm hơn người, có lương tâm hào kiệt. Công Dương Thọ này lấy làm

kính phục và chúc lão đệ sớm được toại nguyện.

Lưu Vân tiên tử vừa giơ tay ra đỡ Ôn Băng vừa nói với Độc Cô Sách:

-Độc Cô biểu đệ công lực của Bạch Phát Quỷ Mẫu ác độc cùng độ và cũng cao

siêu khôn lường, biểu đệ chỉ cần tìm thấy nơi trú ẩn của y ở đâu, báo tin cho chúng

tôi bất cứ một người nào cũng được. Biểu đệ làm như vậy cũng đủ giúp Ôn cô

nương rất nhiều rồi, không nên thị mình tài ba mà đòi bắt sống...

Không đợi chờ Lưu Vân tiên tử nói xong, Độc Cô Sách đã vội đỡ lời:

-Ngày hôm nay tiểu đệ đã gây nên tai hoạ lớn quá, tiểu đệ rất hổ thẹn với lương

tâm. Cho nên tự nhận thấy ngoài cách bắt sống được Bạch Phát Quỷ Mẫu ra, quả

thực không có gì có thể tạ tội cùng Ôn cô nương được!

Nói xong chàng cúi đầu vái chào sáu vị võ lâm tôn chủ một lạy rồi giờ khinh

công tuyệt thế ra phi thăng lên đỉnh núi tức thì.

Hận Thiên Ông nhìn theo cho tới khi hút bóng chàng mới quay đầu lại nói với

Lưu Vân tiên tử, rằng:

-Tạ tiên tử, nhân phẩm và võ công của vị biểu đệ của tiên tử có thể nói là song

tuyệt, với Ôn cô nương đây thực là một đôi trai tài gái sắc, trăm năm mới có một

của giới võ lâm chúng ta.

Dật Tư mỉm cười đáp:

-Độc Cô biểu đệ rất tốt số, được Không Môn Quái Hiệp Đại Bi Đầu Đà thâu làm

đồ đệ từ hồi còn nhỏ, nên võ nghệ của chàng ta mới cao siêu như thế.

Liễu Trần đại sư người chưởng mônc ủa phái Thiếu Lâm nghe Lưu Vân tiên tử

nói như vậy, liền cả kinh xen lời nói:

-Đại Bi thượng nhân là Không môn quái kiệt đương thời có tài ba thông thiên

tuyệt địa, Độc Cô lão đệ được ông ta nhận làm đồ đệ mà huấn luyện cho từ hồi nhỏ

như vậy, thực là may mắn vô cùng, ít ai có được duyên phận ấy.

Ông ta vừa nói tới đó, trên vách núi lại có bóng người xuất hiện. Thì ra người đó

là Độc Cô Sách, bỗng vội vàng quay trở lại. Lưu Vân tiên tử ngạc nhiên vô cùng

vội hỏi:

-Độc Cô biểu đệ...

Độc Cô Sách ngừng chân ở chỗ cách mọi người hơn trượng, mặt đỏ bừng ngập

ngừng cướp lời đáp:

-Biểu tỷ, đệ... có câu này muốn nói riêng với biểu tỷ.

Dật Tư thấy chàng ăn nói có vẻ bí mật vội tiến tới gần chàng khẽ hỏi:

-Chuyện gì thế?

Độc Cô Sách nhìn Ôn Băng đang nằm trong tay Dật Tư, khẽ hỏi:

-Tiểu đệ nhận thấy Ôn cô nương là hiệp nữ nhất thời, mặt đã đẹp, võ nghệ lại

cao siêu như thế, mà cô ta dùng ngoại hiệu là Ngọc Thi như vậy hơi khó nghe một

chút và cũng không hợp với thân phận của cô ta nữa.

Dật Tư gật đầu đáp:

-Phải, hai chữ Ngọc Thi ấy thực không đẹp tý nào. Biểu đệ là người văn võ kiêm

toàn tài hoa xuất chúng, sao không đặt hộ cô ta một cái biệt hiệu khác?

Độc Cô Sách ngắm nhìn Ôn Băng một hồi, rồi mỉm cười đáp:

-Người đã như ngọc, mặt lại đẹp như hoa, nên tiểu đệ muốn đặt cho cô ta biệt

hiệu là Ngọc Mỹ Nhân.

Dật Tư mỉm cười khen ngợi:

-Cái tên Ngọc Mỹ Nhân thực rất xứng với Ôn cô nương, cô rnhân đã nói "không

phải là oan gia không tụ đầu", sự thể đêm nay có lẽ là nhân hoạ đắc phúc, thế nào

ngu tỷ cũng giúp tiểu đệ kết thành mối lương duyên này. Nhưng chỉ mong tiểu đệ

sớm ngày bắt sống được Bạch Phát Quỷ Mẫu.

Độc Cô Sách thấy chị họ nói như vậy, hai má đỏ bừng lên, không dám nghe tiếp

nữa, vội vái chào một vái rồi rút lui luôn. Chàng nhanh nhẹn như con vượn, chỉ

trong nháy mắt đã lên tới đỉnh núi Hán Dương.

Lúc ấy Hưng nhi, tên thư đồng tinh nghịch đang ngồi ở chỗ cũ đợi chàng.

Độc Cô Sách liền sầm nét mặt lại lạnh lùng hỏi:

-Hưng nhi, lúc Ôn cô nương lên tìm kiếm ngươi thì ngươi đi đâu?

Hưng nhi thấy sắc mặt của Độc Cô Sách hơi khác, y không hiểu ra sao, cứ cúi

đầu buông xuôi hai tay xuống đáp:

-Cháu nghe lời dặn bảo của tướng công, chui ngay vào trong bụi cây ẩn núp. Tha

hồ Ôn cô nương kêu gọi thế nào, cháu cũng không trả lời và không ló mặt ra.

Độc Cô Sách nghe thằng nhỏ nói câu "theo lời dặn bảo của tướng công", chàng

không sao tức giận được nữa, liền tủm tỉm cười và hỏi tiếp:

-Ngoài Ôn cô nương ra, ngươi còn trông thấy ai nữa không?

Hưng nhi gật đầu đáp:

-Cháu còn thấy một bà cụ tóc bạc với một người đàn bà mặc áo xanh trông rất

xin đẹp. Thoạt tiên cháu lại tưởng hai người đó là người của tướng công vừa cứu

thoát, nhưng chờ tới khi họ đi rồi, cháu mới sực nhớ trong sáu vị cao nhân làm gì có

hai người đàn bà có hình dáng như vậy? Cháu định nhảy ra ngăn cản và xét hỏi,

nhưng đã muộn, họ đã đi mất dạng rồi.

Độc Cô Sách dùng giọng mũi kêu "hừ" một tiếng, rồi cau mày lại hỏi tiếp:

-Họ đi về phía nào?

Hưng nhi đáp:

-Phía Đông Nam, hình như cháu nghe thấy họ bảo đi núi Điểm Thương để tìm

thanh cổ kiếm tên là Thanh Bình gì đó.

Độc Cô Sách hớn hở nói tiếp:

-Họ đi núi Điểm Thương tìm bảo kiếm Thanh Bình ư? Ngươi nghe được cái này

rất có giá trị, công lao của ngươi không nhỏ.

Hưng nhi thấy chủ nhân khen ngợi khoái trí cười khúc khích và nói:

-Tướng công, cháu ở trên đỉnh núi trơ trọi một mình, bị rét mướt hàng nửa đêm

trời, bây giờ tiểu nhân đã có chút công lao như vậy, đáng lẽ tướng công phải luận

công ban thưởng mới phải?