[Full Audio][Dịch] Khánh Dư Niên
Chương 337: Chúc ngài thăng chức thật nhanh
Đi ra ngoài cửa, Phạm Nhàn cầm trong tay chén trà nguội để xuống.
Loảng xoảng loảng xoảng một tiếng, chén trà chính xác vô cùng đặt tại trên một chén trà khác trên án kỷ, hai chén chất chồng, cũng không có bao nhiêu tàn trà tràn ra. Chén trà đặt ở trên chén trà khác, chỉ là một hình ảnh mờ ám rất tầm thường tùy ý.
Hắn đi xuống thang cùng Hồng Trúc nhẹ nói mấy câu, hai người liền rời tiểu lâu, dọc theo con đường bằng đá trong cung hàn khí mười phần, hướng phương này đi tới.
Đợi đưa Phạm Nhàn rời khỏi hoàng cung, Hồng Trúc vòng qua Thái Cực Điện, đi qua cửa đá, tới ngự thư phòng phục mệnh. Dọc theo đường đi cùng thấy cung nữ đùa giỡn, cùng đám tiểu thái giám nói đùa mấy câu, sung sướng khó nói thành lời. Các thái giám cung nữ trong lòng cũng có chút kinh ngạc, nghĩ thầm Hồng Trúc tiểu công công kể từ khi ở bên cạnh Bệ Hạ, thân phận địa vị tăng lên, ngay cả tâm tính cũng trầm ổn ngoan lệ vài phần, hôm nay đã xảy ra chuyện gì, để cho hắn vui thành như vậy?
Mắt nhìn ngự thư phòng cách đó không xa, Hồng Trúc mới tỉnh hồn lại, biết mình biểu hiện có chút quá... vội vàng chỉnh trang, từ núi giả nắm tuyết, hướng trên mặt hết sức xoa xoa, làm da thịt nóng lên trở nên nguội lạnh, lúc này mới yên lòng, nhẹ ho hai tiếng, học phong thái của thái giám tổ tông Hồng lão công công trong cung, mặt trầm lại, đẩy cửa ngự thư phòng.
Hoàng Đế lúc này đang cùng Thư Đại học sĩ tranh luận cái gì, thanh âm cực cao, vị Thư Đại học sĩ này cũng thật là gan lớn, ngay trước mặt Hoàng Đế cũng một bước cũng không nhường, chỉ mơ hồ nghe là chuyện hà đạo, chuyển khoản, Hộ bộ gì đó.
Hồng Trúc dựng thẳng lỗ tai, đứng ở một bên, cũng không dám thở mạnh, trong lòng rõ ràng có thể làm cho Thư Đại học sĩ cả gan tranh cãi cùng Bệ Hạ, đến tột cùng là vì chuyện gì.
Mùa đông chính là thời gian để tu chỉnh hà đạo. Môn hạ trung thư tỉnh ngay từ hai tháng trước cũng đã nghĩ ra chương trình, chỉ chờ Hộ bộ chuẩn bị ngân lượng, liền tổ chức các nơi châu huyện, quảng thu dân phu, sửa chữa hà đạo. Nhưng không ngờ tới Hộ bộ cuối cùng không có nhiều bạc như vậy, khuyết khẩu quá lớn, nghiêm trọng trì hoãn thời gian tu chỉnh. Kết quả là Phạm Thượng thư trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, nếu như không phải là Bệ Hạ dốc hết sức bảo vệ, thế nào vị Thượng thư đại nhân kia cũng phải giã từ quan chức.
Khánh quốc chính trị thịnh thế, quốc khố lại không thể lấy ra đủ bạc! Môn hạ trung thư hỏi Hộ bộ, Hộ bộ hỏi gì cũng không biết, chỉ nói là trong cung điều phối sử dụng. Nhưng chi phí trong cung luôn luôn là từ nội khố mà ra... Chẳng lẽ nội khố hôm nay đã cạn kiệt đến tình cảnh như thế? Chuyện nội khố, dính líu tới trưởng công chúa, dính líu tới mặt mũi hoàng tộc. Hơn nữa gần nhất Giám Sát Viện vừa tra Thôi thị, đầu mâu nhắm thẳng vào nội khố, ở thời điểm này, trên triều đình các đại thần cũng không dám ngay trước mặt hỏi thăm Hoàng Đế.
Kết quả là, mới có hành trình Thư Đại học sĩ vào cung, xem ra quân thần hai người trao đổi cũng không bình thản chút nào.
Hoàng Đế ho một tiếng, mơ hồ nói đến, Phạm Nhàn, Giang Nam, cùng mấy từ ngữ mơ mơ hồ hồ. Thư Đại học sĩ sắc mặt rốt cục tốt hơn một chút, tựa như rất tin tưởng Phạm Nhàn sau khi xuống Giang Nam, có thể đem vấn đề tài chính của Khánh quốc giải quyết xong.
Lão học sĩ giảm thanh âm, trên mặt lại là thần sắc lo lắng: "Sợ thời gian không còn kịp nữa, sang năm nếu xảy ra lũ lụt, làm sao bây giờ? Giang Nam nhiều chuyện, Phạm đề ty cho dù tài cán hơn người, nếu muốn làm rõ, chỉ sợ cũng cần tới một năm, cho dù sang năm thượng thiên chiếu cố, nhưng năm sau thì sao?"
Hoàng Đế nở nụ cười, an ủi Thư Vu nói: "Phạm Nhàn mấy ngày nữa sẽ lên đường rồi, hẳn là sẽ tới kịp."
Thư Vu vâng lời, liền cười híp mắt lui ra khỏi ngự thư phòng. Thật ra quân thần hai người đều là người lão luyện thành thục, làm sao có thể chỉ vì một người trẻ tuổi như Phạm Nhàn đi Giang Nam, liền thật sự thôi lo lắng?
Huống chi Thư Học sĩ tranh giành căn bản không chỉ những thứ này, hắn thân là đứng đầu văn quan trong triều hôm nay, cần Bệ Hạ tỏ thái độ, nội khố bên kia, rốt cuộc làm sao bây giờ, mà mấu chốt hơn chính là, ở sau hai cái lời đồn kia, triều đình hoặc là nói trong cung, đối với Phạm Nhàn, rốt cuộc chuẩn bị xử trí như thế nào?
Hoàng gia vốn chơi chủ nghĩa thần bí, đối với rất nhiều chuyện giữ kín không nói ra, hệ thống quan viên trong triều đình lại không chịu nổi chuyện này, lòng người bàng hoàng, tổng yếu cầu một cái tin chính xác. Hoàng Đế nếu nói rõ ngày Phạm Nhàn rời kinh đô, thứ nhất là tuyên bố chuyện xử lý nội khố nhất định sẽ bắt đầu, hơn nữa sẽ rất cường ngạnh bắt đầu, thứ hai thông qua Thư Vu nói cho các quan viên trong triều, thân phận Phạm Nhàn tạm thời không nhắc đến, bất kể hắn đến tột cùng là dư nghiệt của Diệp gia mưu nghịch, hay là con tư sanh của Hoàng Đế, dù sao người sẽ rời kinh đô, các ngươi cũng đừng đoán mò, để cho chuyện này phai nhạt!
...
...
"Hồng Trúc a." Hoàng Đế bỗng nhiên từ trong trầm tư tỉnh lại, hỏi: "Lúc trước hắn có phản ứng gì?"
Hồng Trúc ngẩn ra, vội vàng thấp giọng đáp: "Phạm đề ty trong mắt dường như ngấn lệ, mặt lộ vẻ giải thoát... Từng ở trong lầu cười to ba tiếng, lại chẳng biết tại sao." Hắn còn nhỏ tuổi, đã có thể hầu cận bên cạnh Hoàng Đế, tự nhiên cơ trí so với người bình thường muốn mạnh hơn ba phần, dĩ nhiên biết hắn trong miệng Bệ Hạ, chính là tiểu Phạm đại nhân mới rời cung.
Hoàng Đế sắc mặt hơi trầm xuống, chợt mỉm cười nói: "Như thế cũng tốt, giải thoát hết rồi mới có thể tận lực vì triều đình."
Hồng Trúc cẩn thận cười một tiếng, không dám nói tiếp, lại bị lời kế tiếp của Hoàng Thượng làm cho hoảng sợ không nhẹ.
"Từ tháng sau, ngươi đi bên cạnh hoàng hậu hầu hạ sao." Hoàng Đế vuốt ve một khối ngọc tĩnh tâm trong lòng bàn tay, rất tùy ý nói.
Giống như một đạo sấm sét vang lên trong lòng tiểu thái giám, ầm một tiếng, Hồng Trúc thẳng tắp quỳ xuống, gục trên mặt đất, khóc nói: "Bệ Hạ, nô tài... Nô tài không biết làm sai cái gì, mời Bệ Hạ đánh chết nô tài, cũng đừng đưa nô tài đi a."
Hoàng Đế cau mày nhìn hắn, chán ghét nói: "Không có tiền đồ! Cho ngươi đi bên kia làm thủ lĩnh thái giám, trẫm chọn ngươi, lại hù dọa thành như vậy... Thật là không chịu nổi trọng dụng!"
Hồng Trúc trong lòng vừa loạn, biết mình phạm vào sai lầm gì, trên mặt lại như cũ nước mắt giàn giụa, kêu khóc nói: "Nô tài không muốn làm thủ lĩnh thái giám, nô tài chỉ muốn ở bên cạnh ngài."
"A." Hoàng Đế tự tiếu phi tiếu nhìn tiểu thái giám trước mặt, nói: "Ở bên trẫm có ích lợi gì?"
Hai chữ ích lợi có thể làm như đùa giỡn, cũng có thể như một thanh đao lấy mạng, Hồng Trúc lăng lăng từ mặt đất ngẩng đầu lên, trên mặt chảy nước mắt nhuộm chút ít tro bụi, hắn run nói:...... Ở bên cạnh hoàng thượng hầu hạ... Nô tài... cảm thấy vinh quang."
"Vinh quang?"
Hồng Trúc đảo đầu như tỏi, nức nở nói: "Nô tài đáng chết... Nô tài không nên ham...” Ttrong lòng hắn tựa như gương sáng, thái giám nhận hối lộ, trong cung các vị các chủ tử không ai quan tâm, nhưng phải xem tâm tình của chủ nhân như thế nào.
"Ngươi thu bao nhiêu bạc?" Hoàng Đế nhìn tiểu thái giám khuôn mặt đầy tro bụi nước mắt, bộ dáng thật là buồn cười, hẳn là ha ha nở nụ cười.
Hồng Trúc nghe tiếng cười, trong lòng hơi định, lúng ta lúng túng trả lời: "Nô tài ở ngự thư phòng hai tháng, tổng cộng thu bốn trăm lượng bạc."
Hoàng Đế bỗng nhiên đem mặt trầm xuống, lạnh lẽo mãnh liệt, lạnh lùng nói: "Phải không? Vậy tám trăm mẫu ruộng ở Giao châu là ai mua cho ngươi? Ca ca ngươi làm quan, là ai giúp đỡ ngươi? Ngươi lá gan thật lớn, ở bên cạnh trẫm chưa đầy trăm ngày, đã dám làm chuyện như vậy!"
Hồng Trúc sắc mặt thảm đạm, vạn niệm câu hôi, gào khóc: "Nô tài biết tội, nô tài biết tội." Hắn thậm chí cũng không dám cầu Hoàng Đế tha cho chính mình một mạng.
"Là ai?" Hoàng Đế xoay người sang chỗ khác, bỏ giày xuống, ngồi ở trên giường lại bắt đầu phê duyệt tấu chương.
Hồng Trúc sắc mặt xanh một khối, trắng một khối, biết cuối cùng không thể gạt được, cắn răng một cái nói: "Là.. Phạm đề ty."
Hoàng Đế mặt không đổi sắc, khẽ ừ tỏ vẻ nghi vấn.
Hồng Trúc bỗng nhiên rụng cả tay chân, bò đến dưới chân Hoàng Đế, ngẩng mặt lên nức nở nói: "Bệ Hạ, chi bằng ngài giết nô tài, nhưng ông trời chứng giám, ông trời chứng giám, nô tài đối với Bệ Hạ trung thành cảnh cảnh, tuyệt không cùng đề ty đại nhân âm thầm... Đề ty đại nhân là người tốt, chuyện này là nô tài cầu hắn làm, ngài tha hắn sao."
Lúc này Hoàng Đế mới biểu lộ ra một tia kinh ngạc: "A? Ngươi lại xin tha cho hắn?" Hắn chợt ha ha nở nụ cười, nói: "Đứa nhỏ này, xem ra nhân duyên còn tốt hơn ta tưởng tượng."
Hoàng Đế nhìn tiểu thái giám khóc thảm, cười mắng: "Cút ngay đi sao, chuyện này Phạm Nhàn đã sớm tấu với trẫm rồi, nếu như không phải là trẫm thích ngươi có chút cơ trí, hắn đã sớm một đao làm thịt ngươi rồi, ngươi lại còn xin tha cho hắn."
"A?" Hồng Trúc sắc mặt khiếp sợ trộn lẫn lúng túng cùng quẫn bách, một hồi lâu chưa có lấy lại tinh thần.
"Còn chưa cút?"
"Dạ, Bệ Hạ." Hồng Trúc vẻ mặt đưa đám, trong lòng lại cao hứng không thôi, cũng không đứng dậy, cứ như vậy lui khỏi ngự thư phòng, về phần bị đẩy tới trong cung hoàng hậu đi làm thủ lĩnh thái giám, vẫn là những đường ra khác, lúc này đã không thèm để ý.
...
...
Ra khỏi ngự thư phòng, chạy về phòng mình, Hồng Trúc mới bình phục hô hấp, mới cảm giác được mồ hôi sau lưng lạnh đến cỡ nào, nhận lấy một khối khăn lông, lung tung lau trên mặt vết mồ hôi cùng tro bụi, buồn bực đem người dưới đuổi đi ra ngoài, cho đến chính mình một người ngồi ở trong phòng, mới bắt đầu sợ hãi vô cùng.
"Tiểu Phạm đại nhân nói đúng, cõi đời này vốn không có chuyện gì có thể giấu diếm được Bệ Hạ." Tiểu thái giám lòng vẫn còn sợ hãi nghĩ tới: "Bệ Hạ đồng ý ngươi tham, ngươi có thể tham, cho nên không bằng dứt khoát đem chuyện này làm ngoài sáng."
Giờ khắc này, hắn đã bội phục Phạm Nhàn đến tận xương, mà ngoài bội phục, hắn đối với Phạm Nhàn càng thêm cảm kích, đối phương có thể đoán ra Bệ Hạ vốn dĩ không để ý chuyện tiểu thái giám bên cạnh tham tiền, đây chỉ là vì tiểu Phạm đại nhân thông tuệ hơn người, mà tiểu Phạm đại nhân dùng chuyện này, giấu diếm được cái chuyện chết người kia, mới là mấu chốt, ngày sau cùng tiểu Phạm đại nhân dù có thân cận chút ít, Bệ Hạ cũng sẽ không sinh nghi.
Nghĩ đến chuyện kia, mắt tiểu thái giám Hồng Trúc liền híp lại, cảm kích khó nói thành lời, chẳng qua sắp tới sẽ rời khỏi ngự thư phòng, không biết tương lai có thể đến giúp tiểu Phạm đại nhân hay không.
Trong xe ngựa rời khỏi hoàng cung, Phạm Nhàn nửa khép mắt dưỡng thần, Cao Đạt cùng hai gã hổ vệ bị hắn đuổi xuống xe, trong xe là Tô Văn Mậu. Hắn nhắm mắt nghĩ tới, mặc dù mình cũng không thể phán đoán trong Khải Niên tiểu tổ, có tai mắt trong cung hay không, nhưng mình đụng phải Vương Khải Niên, lại từ Vương Khải Niên kéo theo các quan viên Giám Sát Viện đến bên cạnh, đối với mình mà nói, có thể tín nhiệm nhiều nhất chính là nhóm người này, chuyện chính mình muốn làm, chỉ có thể tin tưởng bọn họ.
"Chuyện Dĩnh Châu có đầu mối gì không?" Hắn cau mày hỏi.
Tô Văn Mậu lúc này không đánh xe, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh ngoài xe, mới nhẹ nói: "Đại nhân yên tâm, Dĩnh châu Tri châu hạ ngục rồi liền bệnh chết, không đi theo lộ số trong viện, mà dùng là thuốc của ngài, khám nghiệm tử thi sẽ tra không ra."
Phạm Nhàn gật đầu: "Nếu như có thể xác nhận an toàn, người nhà vị Tri châu kia cũng đừng có động, chuyện này đến đây chấm dứt, ngươi cũng biết nên phải làm gì."
Tô Văn Mậu gật đầu, biết đề ty đại nhân đã dặn dò chính mình giữ bí mật, đối với những chuyện xấu như thế, đề ty đại nhân tín nhiệm để mình đi làm, điều này nói rõ chính mình rốt cục thành công trở thành tâm phúc của đại nhân rồi.
Nhưng thân là tâm phúc, hắn tự nhiên muốn suy nghĩ cho Phạm Nhàn, đối với chuyện này, hắn từ sâu trong nội tâm vẫn hết sức không đồng ý. Âm thầm giết chết một gã đại tri châu, chính quan viên Tứ phẩm, Giám Sát Viện xây viện nhiều năm như vậy, cũng cực ít xuất hiện loại chuyện này, tương lai không có chuyện gì thì thôi, một khi gặp chuyện không may, cả Giám Sát Viện cũng sẽ xui xẻo —— huống chi vị Tri châu kia cũng không phe phái, là vị môn sinh tinh khiết trung với Thiên Tử.
Tựa như đoán được Tô Văn Mậu đang suy nghĩ gì, Phạm Nhàn cười lạnh nói: "Vị Tri châu kia thảo gian nhân mạng, chiếm lấy gia sản hương dân, còn cấu kết sơn tặc, đồ thôn diệt tộc, bổn quan chỉ lấy một mạng của hắn, đã coi như tốt với hắn rồi."
Tô Văn Mậu ân cần nói: "Đại nhân, lời tuy như thế, nhưng dù sao vẫn không có chứng cứ, sơn tặc bị bắt ngậm miệng rất chặt, không chịu làm nhân chứng chỉ tội Tri châu."
"Nói nhảm." Phạm Nhàn nói, "Nếu như có thể có chứng cớ, ta cần gì phải dùng loại thủ đoạn này."
Tô Văn Mậu không đồng ý lắc đầu nói: "Đúng là quá mạo hiểm. Nếu không đại nhân viết tấu dâng lên trung thư, thậm chí vượt qua môn hạ trung thư, trực tiếp bẩm báo với Bệ Hạ. Tuy nói không có chứng cứ xác thực, nhưng Bệ Hạ nể mặt của đại nhân, cũng sẽ đem tên Tri châu kia bắt giữ."
Phạm Nhàn cười cười, lắc đầu không nói gì nữa.
Chuyện tên Tri châu kia, nhất định không thể để cho Bệ Hạ biết. Hắn nhắm hai mắt lại, thản nhiên dưỡng thần, trong đầu cũng đang nhanh chóng xoay chuyển —— sở dĩ muốn đối phó tên Tri châu cách kinh đô xa xôi kia, là bởi vì mình muốn bán cho tiểu thái giám Hồng Trúc một cái ân tình, một cái ân tình cực lớn, một cái ân tình mà Hồng Trúc tương lai chắc chắn sẽ muốn trả.
Tiểu thái giám Hồng Trúc hôm nay đang làm việc ở ngự thư phòng là người Dĩnh Châu, nguyên họ Trần. Tên Tri châu bị Phạm Nhàn hại chết khi đó vẫn là Tri huyện, từng bởi vì lý do nào đó, mạnh mẽ cướp đoạt gia nghiệp của Trần thị gia tộc, nào ngờ Trần thị gia tộc lại có hai gã tú tài, tự nhiên không chịu thuận theo, trèo đèo vượt suối, vượt phủ qua châu dâng tấu kháng nghị, lại càng công bố muốn đem vụ án này cáo trạng tới kinh đô.
Tên Tri huyện kia hoảng sợ, độc ác hạ sát thủ, lúc nửa đêm cấu kết với sơn tặc, đã đem Trần thị đại tộc diệt môn!
Đêm hôm đó không biết có bao nhiêu người đã chết.
Mà Hồng Trúc cùng huynh đệ của mình lúc ấy còn là tiểu hài tử, trên chân núi chơi đùa quên về nhà, coi như mạng lớn, may mắn chạy trốn thảm sự đầu xuân năm ấy, huynh đệ hai người cũng coi như thông minh, cả đêm vượt núi, một đường ăn xin đến Sơn Đông đường, cũng không dám đi nha môn tố cáo, chẳng qua gian khổ vạn phần giãy dụa sinh sống tại nhân gian, cuối cùng có một ngày, huynh đệ hai người không chịu đựng nổi nữa, Trần tiểu đệ, cũng chính là Hồng Trúc hôm nay liền luyện thần công, trong đũng quần đầy máu gia nhập trong cung.
...
...
Vào cung, Trần tiểu đệ sợ hãi rụt rè làm người, bị thái giám lớn tuổi hơn khi dễ, bị lão cung nữ đã già sắp chết sàm sỡ vỗ mông, khuất nhục sống dưới sự sợ hãi, ngay cả dòng họ của mình cũng không dám nói.
Đúng dịp có một ngày, Trần tiểu đệ nấu nước đi ngang qua Hàm Quang Điện thiên đạo, thấy Hồng lão thái giám ở ngoài phòng dưỡng thần, lão thái giám trên người chỉ mặc quần áo cũ từ rất nhiều năm trước, không có mặc quần áo trong cung. Trần tiểu đệ không nhận ra thân phận của đối phương, nhìn lão thái giám này dựa vào một chiếc ghế tre, bên mặt con nhặng bay lên, liền cảm thấy lão thái giám này làm sao lại đáng thương như vậy?
Cùng là người lưu lạc thiên nhai, Trần tiểu đệ người này còn có chút tình nghĩa, suy nghĩ chính mình cũng không có việc gì, liền trở về phòng cầm quạt hương bồ, bắt đầu đuổi ruồi cho Hồng thái giám.
Chờ sau khi Hồng lão thái giám tỉnh lại, cũng không có cảnh tượng như thường thấy trong truyện, truyền tiểu thái giám Trần tiểu đệ vô thượng thần công, thu hắn làm tiểu đệ, hùng bá trong cung, trọn đời phú quý. Bất quá một cái ân, Hồng lão thái giám biết tiểu thái giám không có dòng họ, liền tặng hắn một chữ.
Hồng.
Có lẽ bởi vì lúc ấy lão thái giám đang nằm trên ghế trúc, sẽ thuận miệng gọi hắn là Trúc, chuyện này, chính là lai lịch tên họ của Hồng đại thái giám Hồng Trúc sau này.
...
...
Từ sau ngày đó, Hồng lão thái giam không còn quan tâm đến Hồng Trúc chết sống, ngay cả nói cũng không có nói một câu, mặc dù sau khi Hồng Trúc đến ngự thư phòng, tìm biện pháp muốn nịnh bợ Hồng lão thái giám, lão thái giám này cũng không hề để ý tới nữa.
Nhưng tiểu thái giám dù sao có tên, họ Hồng tên Trúc. Họ Hồng, ở trong cung đã đại biểu không tầm thường, hơn nữa Hồng lão công công không tỏ vẻ phản đối, dần dần, bắt đầu có người đòn nhau, Hồng Trúc là cháu nuôi Hồng lão thái giám mới thu, kết quả là không còn có ai dám khi dễ hắn, ngược lại còn muốn nịnh bợ hắn, có chuyện gì nhiều lợi ích đều để hắn tới làm.
Hồng Trúc vốn cơ trí, đã trải qua đồng niên thảm sự, tâm tính cũng vô cùng trầm lắng, trước mắt có nhiều cơ hội như vậy, cộng thêm lão Đái thất thế, trong cung nhân sự mấy phen thay đổi, lại để cho tiểu thái giám này phúc khí đại vượng, trực tiếp tiến vào ngự thư phòng, bắt đầu làm việc ở bên cạnh Bệ Hạ.
Đây, chính là cơ duyên.
Thấy nhiều rồi, biết hoàng cung chính là một nơi như vậy, Tri châu không phải là đại quan gì, ngọn lửa báo thù trong lòng Hồng Trúc bắt đầu thiêu đốt, chẳng qua hắn dù sao tuổi còn nhỏ, không hiểu môn lộ, căn bản không biết nên bắt tay vào làm như thế nào, chẳng lẽ trực tiếp trần thuật oan tình của mình đối với Bệ Hạ ư? Hắn cũng không lá gan như thế.
Đúng vào lúc này, ông trời đưa một người đến trước mặt hắn.
Xe ngựa lắc một chút, Phạm Nhàn từ từ tỉnh lại, ngáp một cái, tinh thần lộ vẻ có chút uể oải.
Chuyện của Hồng Trúc, là bị hắn tìm ra, rồi sau đó dùng thủ đoạn, căn bản cũng không để cho Hồng Trúc biết được, chẳng qua lặng yên làm xong chuyện này, mới nói cho đối phương biết.
Phạm Nhàn biết rõ, lấy khuynh hướng phát triển của Hồng Trúc ở trong cung, quan sát trình độ tín nhiệm của Hoàng Đế đối với hắn, bất quá ba năm, tên tiểu thái giám này nhất định sẽ có lực ảnh hưởng tương đối, đến lúc đó hắn tùy tiện nói một câu, trong triều lục bộ và rất nhiều người đến bán mạng cho hắn, giúp hắn báo thù, cho nên mình nhất định phải làm trước, hơn nữa làm gọn gàng, không cần uy hiếp, không bày ân huệ, không lưu hậu hoạn.
Đây mới là thủ đoạn thượng đẳng để thi ân.
Tri châu đã chết là Tri châu Dĩnh Châu, Hồng Trúc ghi danh là người Giao châu, hai nơi cách nhau cực xa, năm đó vụ án diệt môn đã qua lâu, sớm đã không còn người nhớ rõ, Phạm Nhàn cũng không lo lắng có người sẽ đoán được Hồng Trúc có quan hệ với chuyện này, điểm này, hắn rất cẩn thận, cũng không nói cho người nào.
Ngày sau Bệ Hạ cho dù tra được Tri châu Dĩnh Châu tử vong không bình thường, tra được là Giám Sát Viện ra tay, Phạm Nhàn cũng có thể tìm được một rổ lý do —— chỉ cần không liên quan đến người bên cạnh, không liên quan tới trong cung, chính là tánh mạng một cái Tri châu, ở trong mắt Hoàng Đế, vốn không quý giá bằng con mình.
Hắn vén lên một góc cửa sổ xe ngựa, híp mắt mắt nhìn hoàng thành vọng lâu phía sau đã vô cùng mơ hồ, chúc phúc tiểu thái giám đồng học có thể ở bên trong thăng chức rất nhanh.