Cuồng Luyến Pharaoh Vương
Chương 93:
Lời nói của Khải Nhạc tạo cho Tác Baker rung động cực lớn, y cũng không vì mình có thể được khoan dung mà vui mừng. Ngược lại, bởi vì được Khải Nhạc tha thứ mà y cảm thấy vô cùng nặng nề. Y cho rằng, Khải Nhạc không phải nhe răng trợn mắt với y thì ít nhất cũng phải lạnh nhạt. Nhưng mà, hết thảy tựa hồ đều ngoài dự liệu của y.
"Khải! Hiện nay, tôi thật sự không biết cần phải nói gì với ngài. Ngài nói không sai, tôi thật sự yêu một người. Vì hắn, tôi đã không còn là chính mình nữa, đã là một thân năng lực kì dị, tôi càng gặp phải những hoàn cảnh khó khăn. Nhưng mà... cho dù tôi có được một thân bản lĩnh này cũng không nhận lại được cái gì. Tôi cũng không thay đổi được sự thật là hắn không yêu tôi, trong mắt hắn, tình yêu của tôi chính là ngu xuẩn và vớ vẩn!"
Tác Baker lộ vẻ sầu thảm tự giễu nói, đau khổ đã không đủ để hình dung cảm thụ giờ phút này của y. Y cũng không nghĩ cách biện giải cho mình, mà chỉ là muốn giống như bằng hữu thổ lộ hết những lời trong lòng mình muốn nói, bởi vì... Có lẽ bỏ lỡ lần này, y sẽ không còn có cơ hội tìm được người khác đem những thứ này kể ra.
"Tác Baker, người anh nói hắn rốt cuộc là ai?" Khải Nhạc không chỉ một lần từ miệng Tác Baker nghe qua cái người lạnh lùng này, cũng không phải là không có suy đoán qua thân phận của người kia. Chỉ là, hôm nay cậu muốn biết thực sự từ Tác Baker mà không phải suy đoán nữa.
"Hắn? Là đại ca của Oropesa Seth là Mông Nạp Hughes. Ta nhớ ngươi như vậy là đã đoán được nhiều chuyện, đáp án này đối với ngài mà nói cũng không quá bất ngờ đúng không?" Giọng điệu Tác Baker như lẽ đương nhiên, chỉ là thời điểm nói đến Mông Nạp Hughes, ngữ khí tựa hồ run nhè nhẹ.
Tác Baker nói không sai, thật sự là cậu đã đoán được qua việc đó, chỉ là, cậu cũng không nguyện ý nghĩ tới phương diện này mà thôi.
"Tôi vì giúp hắn có được toàn bộ Ai Cập, loại bỏ Oropesa Seth, mới kéo ngài vào cuộc chiến này. Ngài nhất định sẽ rất kì quái, tôi rõ ràng có được bản lĩnh hơn người, tại sao còn muốn tốn công tốn sức như thế đem ngài mang đến tận nơi đây, tại sao không trực tiếp giết Oropesa Seth cho rồi đúng không?"
Thấy Khải Nhạc nghi hoặc gật đầu, Tác Baker không khỏi tự giễu nói: "Kì thật, tôi có được cũng chỉ là bị bão cát cuốn lấy xuyên qua không gian, điểm này tôi và ngài không khác nhau là bao nhiêu. Và tôi cũng không có năng lực giết chết bất luận người nào, mà giết Oropesa Seth là càng không thể nào."
"Vậy tôi ở đây lại có thể làm gì sao? Chẳng lẽ tôi sẽ giết Oropesa Seth sao?" Khải Nhạc nhịn không được xen vào nói.
Tác Baker ngơ ngác một chút, do dự một chút, chậm rãi ngơ ngác nói ra: "Ngài tuy không có khả năng trực tiếp giết Oropesa Seth, nhưng có thể gián tiếp giết hắn, bởi vì, ngài là thực ngôi sao* của hắn. Oropesa Seth vốn là một ngôi sao thần Horus chói mắt nhất trên bầu trời, địa vị của hắn không ai sánh bằng, chỉ cần ở bên cạnh hắn, những ánh sao thần khác đều ảm đạm không ánh sáng, bị nhuệ khí của hắn đánh tan. Cho nên, căn bản không có người nào có thể làm dao động địa vị của hắn. Nếu như không có sự xuất hiện của ngài, có lẽ, hắn sẽ trở thành vị Pharaoh cường thịnh nhất Ai Cập cổ này!"
"Thực ngôi sao? Nhưng mà... không phải anh nói những ánh sao thần ở quanh hắn đều bị nhuệ khí của hắn gây thương tích, ảm đạm không ánh sáng sao? Tôi đây sao có thể ảnh hưởng đến hắn? Đây không phải rất mâu thuẫn sao?"
(Thực ngôi sao là ngôi sao mang đến xui xẻo)
Tại sao có thể như vậy? Mặc dù phương diện này bản thân tự biết rõ, nhưng vẫn chưa đến mức trở thành điểm mấu chốt phá hủy Oropesa Seth. Đây rốt cuộc là loại chuyện gì? Chẳng lẽ bọn họ không thể ở một chỗ sao?
Khải Nhạc vội vàng mà hỏi, nắm chặt hai tay, móng tay đã tiến thật sâu vào trong lòng bàn tay. Máu đỏ dọc xuống chỉ tay chảy xuống, nhưng lại không thấy một tia đau đớn nào, bởi vì... Đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Hi vọng tất cả điều này đều chỉ là một giấc mơ...
Giống như một người biết rõ sự hiện hữu của mình sẽ đem đến tai hại cho người mình yêu, thậm chí có khi là hủy diệt. Cậu có phải hay không chính mình cho tới bây giờ không nên tồn tại ở đây?
Cậu... quả nhiên chính là người đã bị Thượng đế bỏ quên đi!