Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Chương 472: Kết thúc của Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt
Một cô gái hoạt bát nhiệt tình vui vẻ, phá vỡ thế giới nghiêm túc của một chú quân nhân nào đó. Lăng Bắc Hàn cho rằng, đời này không có khả năng lại yêu một người nữa, anh chỉ tập trung phần đấu trong quân ngũ. Nhưng mà, Úc Tử Duyệt lại thay đổi hết tất cả.
Cô nhiệt tình, hiền lành, hoạt bát, mang đến cho anh vô số vui vẻ. con người lạc quan đó, dần dần xâm chiếm thế giới của anh, trở thành một bộ phận không thể tách rời trong cuộc sống của anh.
Lăng Bắc Hàn điều động công tác, Úc Tử Duyệt có thể dọn vào sống trong đại viện, nhưng công việc của cô ở thành phố, cho nên không chuyển qua được, sớm đã thành thói quen hai người ở chung rất ít mà xa cách thì nhiều, hơn nữa, công việc của cô cũng bề bộn.
Làm một phóng viên tin tức, cô hàng năm đều chạy khắp nơi trong cả nước, đôi khi phải đi vào những nơi có tai nạn, rồi có khí lại phải đi đến những vùng có điều kiện khó khăn đồi núi, các tỉnh Tây Bắc, tìm kiếm những chuyện mà người khác không muốn tiết lộ. Cũng thường bị uy hiếp vì điều tra những tin tức đen tối, cũng may có nhà họ Lăng và nhà họ Úc bảo vệ cô.
Vì thế, Lăng Bắc Hàn cũng thường xuyên lo lắng cho cô, cũng từng khuyên cô, nhà họ Lăng, nhà họ Úc có che chở đến đâu cũng khó tránh khỏi lúc sơ sẩy.
"Lăng Bắc Hàn, em muốn anh xuất ngũ, anh chịu không? Anh chịu xuất ngũ em sẽ từ chức!", trong điện thoại, Úc Tử Duyệt thái độ kiên quyết, lúc đó, cô mặc trên người bộ quần áo xung kích của Đài Truyền Hình, làn da bị phơi nắng rất đen, đứng ở trên đất vàng, đang cùng Lăng Bắc Hàn gọi điện thoại.
"Đạo lý là giống nhau! Anh là quân nhân có chức trách tín ngưỡng của quân nhân, em làm phóng viên cũng có chức trách và tín ngưỡng của mình! Anh đừng lo lắng cho an toàn của em, nhà họ Úc phái người đến bảo vệ em rồi, những phóng viên khác đâu có những điều kiện như em vậy, chuyện bọn họ không dám đưa, em dám! Tại sao em không lợi dụng những điều kiện này làm ít chuyện có ý nghĩa?", Úc Tử Duyệt nói rất nhiều đạo lý.
Cô biết, Lăng Bắc Hàn hiểu những lời cô nói, anh chỉ là đang lo lắng cho an toàn của cô.
"Chờ em trở về sẽ cùng em nói chuyện, chú ý an toàn!", Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói, hàng ngàn lời nói chỉ hóa thành bốn chữ cuối cùng này, chú ý an toàn! Vì anh, vì Đằng Đằng, vì chính bản thân cô, chú ý an toàn! Lăng Bắc Hàn hết sức ủng hộ công việc của cô, cũng hết sức khen ngợi cô, cũng rất bội phục cô.
Trên xã hội này, phóng viên có lương tri không còn nhiều nữa. những phóng viên có lương tri, đưa tin đối đầu với thế lực ngầm đều bị người ta ám sát. Úc Tử Duyệt nói không sai, cô có hậu thuẫn lớn phía sau cho cô làm chỗ dựa, cô không sợ khi vạch trần những thế giới đen tối này.
Tư tưởng của bọn anh đều thống nhất, vì nước vì dân. Chưa nói tới đến cao cả, thanh cao, bọn họ chỉ làm việc mà bản thân nên làm. Là một người quân nhân nên bảo vệ quốc gia; là một người phóng viên nên đưa những tin tức thật!
Đối với Úc Tử Duyệt mà nói, làm việc này thường tốn thời gian lại có lúc chẳng có kết quả tốt. ví dụ như cô vất vả phỏng vấn, ngầm gửi tin tức về đài, thường thường bị Đài Truyền Hình bỏ qua. Những lúc như vậy, cô chỉ có thể nén giận.
Nhưng mà, cô cũng có biện pháp của mình, đem những tin tức không có cách nào đưa ra công khai trên truyền hình, đăng lên internet, đưa ra ngoài ánh sáng.
Trở về trong cuộc sống, cô vẫn hoạt bát vui vẻ, "Con trai!", thấy tiểu Đằng Đằng từ cổng trường học đi ra, Úc Tử Duyệt la lớn nghĩ tiểu Đằng Đằng sẽ chạy nhanh về hướng cô.
Tiểu Đằng Đằng đã nhiều ngày không gặp mẹ, trong lòng rất háo hức, nhưng ở bên ngoài biểu hiện bộ dáng thật bình tĩnh, đi từng bước nhỏ về phía cô.
Tên nhóc này! nhìn thấy cô cũng không kích động! trong lòng Úc Tử Duyệt hết sức mà bất mãn, cho rằng tiểu Đằng Đằng sẽ như con khỉ nhỏ ôm lấy người cô. Nhưng mà, nhưng tính cách thất thường này lại di truyền từ cái lão kia rồi !
Úc Tử Duyệt ngồi xổm người xuống, muốn ôm hôn nó, tiểu Đằng Đằng vội vàng lui về phía sau, "Trước mặt mọi người, đừng khanh khanh ta ta!", đứa trẻ nghiêm túc lạnh lùng nói, trên đầu mũ lưỡi trai, mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng rất đẹp, khóa áo khoác cũng mở rộng.
Tiểu Đằng Đằng khi nói chuyện ánh mắt còn liếc xung quanh, sợ bị các bạn học nữ nhìn thấy.
Úc Tử Duyệt nghe lời của con, tức giận nhìn chằm chằm cậu, "Mẹ cứ hôn con đó, thì sao? !", Úc Tử Duyệt nói xong ôm lấy tiểu Đằng Đằng, hôn lên gương mặt non nớt của cậu.
Á bất lịch sự quá! Lăng thượng tá cứu mạng!!!
Tiểu Đằng Đằng trong lòng điên cuồng hét lên, cau mày lại hết sức bất mãn bị mẹ ôm lên xe!
Úc Tử Duyệt vốn tưởng rằng sau khi có con trai, con trai sẽ cùng cô gần gũi chút ít, như vậy cũng chọc tức được Lăng Bắc Hàn. Sao cái tên nhóc khốn khiếp này lại không thích gần gũi cô vậy? Điều này khiến cho Úc Tử Duyệt rất buồn bực! nhưng mà cô vẫn không muốn thừa nhận sức quyến rũ của Lăng Bắc Hàn quá lớn!
Lăng thượng tá dường như biết vợ yêu hôm nay trở về, lúc Úc Tử Duyệt cùng tiểu Đằng Đằng về đến nhà, thấy anh từ trong phòng bếp đi ra, trong tay bưng mâm, Úc Tử Duyệt quả thực rất kinh ngạc, chỉ thấy con trai vội vàng chạy tới, nhảy lên người của anh.
"Nhóc con thối, lại nặng lên rồi !", Lăng Bắc Hàn ôm tiểu Đằng Đằng, xoay tròn, trầm giọng nói, không thấy cô vợ nhỏ ghen tỵ liếc mắt.
Úc Tử Duyệt cũng không để ý anh, vội vàng đi vào phòng bếp, lúc ăn cơm, hai cha con trò chuyện trên trời dưới biển. Tiểu Đằng Đằng bị cây súng lục hấp dẫn, hỏi Lăng Bắc Hàn cái này là loại gì, Úc Tử Duyệt trước kia mặc dù có hiểu một chút, nhưng mà chút kiến thức nhỏ bé của cô đã sớm không còn cách nào thỏa mãn tiểu Đằng Đằng rồi.
Cơm nước xong, Úc Tử Duyệt không rửa bát, nhường cho hai cha con đi rửa, Lăng Bắc Hàn và Tiểu Đằng Đằng quả nhiên đi rửa bát, Úc Tử Duyệt trở lại phòng sách, sửa sang lại tài liệu phỏng vấn. Trong lòng còn buồn bực, sửa sang lại một hồi lâu, Lăng Bắc Hàn tiến vào.
"Tới giờ ngủ rồi.", Lăng Bắc Hàn đi lên phía trước, muốn tắt máy vi tính, "Anh đừng động! anh ngủ trước đi", Úc Tử Duyệt bất mãn nói, rõ ràng đang tức giận.
"Sao vậy? Tức giận chuyện gì? Thời mãn kinh đến rồi hả ?", Lăng Bắc Hàn ở trước mặt cô ngồi xổm xuống, nhéo gương mặt của cô cười nhạt hỏi.
"Anh mới đến thời mãn kinh!", Úc Tử Duyệt tức giận quát anh, vừa thở phì phì, Lăng Bắc Hàn"Ha ha" cười lớn, ôm cô lên đi ra khỏi thư phòng, chạy nhanh về phòng ngủ.
"Ghen rồi hả? Con trai, cũng là của anh?", cùng cô vợ chồng đã bao nhiêu năm rồi, làm sao không hiểu tâm tư của cô chứ.
"Ai ăn ăn dấm chua của các anh chứ?! Trang điểm!", Úc Tử Duyệt muốn trong ngực anh giãy ra, lại bị anh áp ngã xuống giường, "Khẩu thị tâm phi!", anh trầm giọng nói xong, cúi đầu xuống hung hăng chiếm lấy cái miệng nhỏ của cô, bàn tay to càn rỡ cởi xé, chỉ chốc lát sau, cô gái nhỏ đã bị anh khiêu khích làm cho mềm nhũn.
Câu chuyện hạnh phúc nhỏ:
"Em cảm thấy anh không đủ yêu em"
Đàn ông thở gấp, nặng nề mà dính vào, "Như vậy có đủ hay không? !"
"... Khốn kiếp! Cầm thú! Chỉ biết bắt nạt em thôi", cô gái nhỏ đau đớn mà hét lên, chửi bới, người đàn ông vẫn cứ dính vào.
"Lăng Bắc Hàn, anh lớn hơn em mười tuổi, chờ đến lúc em ba mươi tuổi thì anh đã bốn mươi tuổi rồi, chờ đến lúc em bốn mươi tuổi, thì anh đã năm mươi tuổi rồi, khi đó em vẫn đang tuổi lớn, còn anh?"
"Ông đây thép đâm không ngã, đạn thuốc đầy đủ, không tin, chờ coi!", nói xong, hung hăng tra tấn khiêu khích cô gái nhỏ không cách nào xuống giường được!
Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt ( hoàn )