Chí Tôn Vô Lại

Chương 354: Nỗi khổ tâm của Phoenix

Tiểu Lôi thật rất muốn chửi bới.
Nhất là sau khi nghe Thần sứ nói xong lại càng cảm thấy chán ngán, chỉ chăm chăm nhìn nàng ta mãi không mở miệng.
May mắn vị Thần sứ này là nữ, nếu không phải Tiểu Lôi có nguyên tắc không động thủ với phái đẹp thì đã sớm tặng cô em này một cước rồi.
Con mẹ nó chuyện này rốt cục là sao? Vốn theo suy đoán của Tiểu Lôi, nếu đúng như vị Thần sứ này nói, ý kiến trong nội bộ Thần tộc chắc không giống nhau, vẫn chưa quyết định xem có đánh thức Zeus để quay lại nhân gian hay không. Vậy theo lẽ đó, giữa các chủ thần sẽ có phe ủng hộ, cũng sẽ có phe phản đối.
Nếu vậy thì tốt rồi. Nhưng hóa ra, Thần sứ này vẫn luôn một mình chống lại sáu đại chủ thần, thế nên mới không có đến một đồng minh bên cạnh.
Bất quá đã cùng trên con tặc thuyền này, Tiểu Lôi chỉ buồn bực một lúc, cũng đã thông, trái lại trong lòng sinh ra cảm giác anh hùng luyến tiếc nhau đối với vị Thần sứ này.
Hầy, chỉ một thân một mình mà coi trời bằng vung, dám chống đối cả sáu đại chủ thần. Người như vậy thì làm sao mà chán ghét được!
Hai người ra khỏi Thần điện, Phoenix cười nói: "Hội nghị đêm nay còn mấy tiếng nữa mới đến, để ta dẫn ngài đi xem khung cảnh xung quanh đây nhé."
Tiểu Lôi gật đầu, theo bước nàng ta.
Hai người ra khỏi cổng nội thành, dọc theo tường thành vòng ra sau núi. Chỉ thấy đường đi trước mặt càng đi càng hẹp, càng đi càng vắng vẻ. Tiểu Lôi không chịu được nữa hỏi: "Sao âm khí nơi này nặng nề quá vậy?"
Phoenix không nói, cứ im lặng đi trước dẫn đường.
Mãi rồi hai người cũng đến cuối đường, bỗng thấy một tấm bia đá đứng sừng sững trước mặt, cao năm, sáu mét. Tiểu Lôi nhìn văn tự trên tấm bia đá thì không hiểu, nhưng vẫn cảm thấy được một cỗ khí tức trầm trọng trang nghiêm phát ra từ trên đó.
Đi tiếp chỉ thấy phía sau tấm bia đá là từng tầng kiến trúc kỳ quái.
Mỗi tầng chỉ cao chừng nửa mét, đều dùng chất liệu đá màu trắng có hình vuông tạo thành. Trên mặt còn điêu khắc đồ án lục mang tinh (sao sáu cánh). Mỗi một tầng kiến trúc này được sắp xếp theo thứ tự vô cùng nghiêm chỉnh, khiến người ta cảm thấy một thứ áp lực vô hình.
"Đây là nghĩa trang", Phoenix nhẹ thở dài, nói ra đáp án một câu, sau đó lại bổ sung một câu: "Đây là nghĩa trang của Thần tộc. Mà phía dưới mỗi một tầng còn có nghĩa trang của phó tộc. Ba phó tộc trên đường theo chúng ta tới đây, nghĩa trang của bọn họ cũng ngay dưới thành thị.
Dứt lời, ánh mắt Phoenix vẫn luôn dõi về phía trước, ngữ khí tràn ngập sự ưu thương.
"Lúc Thần tộc chúng ta đến đây mấy nghìn năm trước, nhân số có đến gần hai nghìn, chẳng ngờ bây giờ… Thần tộc chính thống hiện nay chỉ còn chưa đến bốn trăm mà thôi." Nàng ta khổ não nói tiếp: "Mà tam đại phó tộc lúc đến cũng có hơn vạn người, hiện tại thì… chỉ còn hơn ba nghìn. Hừ, Thần tộc Olympia hùng mạnh, đã từng là chúa tể mặt đất, năm đó oai phong nhường nào. Thần linh trên dưới có vài trăm vị, bộ hạ cũng hơn vạn! Còn có mấy chục phó tộc, tổng cộng mấy chục vạn người! Vậy mà…. Chúng ta giờ đây lại như loài chuột trốn chui trốn nhủi ở nơi này."
Nàng ta đưa tay chỉ khu bia mộ phía trước rồi nói: "Khu vực này là nơi chôn cất những chiến sĩ ưu tú cùng những ma pháp sư cường đại. Trong cuộc chiến tranh tại nhân gian, chúng ta có rất nhiều người đã bị thương nặng. Sau đó để tới được nơi này, bọn họ đã hao tận đến lực lượng cuối cùng. Rốt cuộc khi chúng ta an toàn đến được đây, bọn họ cũng đã xuôi tay nhắm mắt."
Nói đến đây, giọng điệu nàng ta chuyển hẳn thành vẻ mỉa mai: "Thần tộc vĩ đại đã không còn dũng khí nữa rồi. Nhớ khi xưa, mười hai vị chủ thần dũng mãnh nghênh chiến với mười ba môn đồ của Da To, chiến thần Ares có lực chiến đấu cường đại nhất bị địch nhân cường đại giết chết ngay tại trận, ngay cả linh hồn cũng bị bọn chúng phóng ra tà ác chi hoả thiêu đốt đến không còn! Mà Thần tộc giờ đây đối mặt với cừu hận như vậy lại trở nên nhu nhược khiếp sợ. Giờ thì họ chỉ muốn trốn tránh ở đây, kéo dài hơi tàn…"
Tiểu Lôi có thể nghe ra hận ý vô cùng trong giọng điệu của nàng ta.
"Lôi tiên sinh, ta biết, nếu không phải bởi vì con gái ngài đang nằm trong tay chúng ta, ngài tuyệt đối sẽ không trợ giúp chúng ta." Phoenix mỉm cười, hạ giọng hỏi: "Nhưng mà, chẳng lẽ ngài không nghĩ đến nếu giúp chúng ta thì ngài cũng được lợi hay sao?" Không đợi Tiểu Lôi trả lời, nàng ta lại tiếp:
"Ta biết cừu hận giữa ngài và Vatican đã không thể hóa giải! Ngày đó, lúc ngài cùng hai tu hành giả đông phương với thực lực cường đại gây ra một phen náo nhiệt ở Vatican, ta đã tận mắt chứng kiến. Tuy nhiên, lúc đó ta chỉ dám ở xa nhìn lại chứ không dám đến. Hai người bạn đó của ngài quả thật thực lực quá cường đại, khiến ta cũng cảm thấy sợ hãi. Ta chỉ có thể tránh xa xa quan chiến, sợ bị các ngài phát hiện. Nhưng, trải qua trường đại náo đó, các ngài và Vatican đã ở thế không thể hòa giải, chỉ có thể dùng máu trả nợ máu mà thôi. Với phong cách làm việc trước giờ của Vatican, chẳng lẽ còn muốn tha cho ta và ngài sao... Hừ, trên thế giới này, tông giáo ưa chuộng nhất là tuyên dương lòng nhân từ, nhưng lại chính là tôn giáo tàn nhẫn khát máu nhất. Dưới danh nghĩa tông giáo mà chúng đã tàn sát hàng ngàn hàng vạn dị giáo đồ, gây ra bao cuộc chiến tranh. Tình huống hiện tại, Vatican đã không thể để yên cho ngài tiếp nữa."
Tiểu Lôi khinh thường cười: "Ngươi nghĩ ta lo lắng chuyện này sao? Thánh kỵ sĩ thì sao? Thiên sứ thì sao? Đến bao nhiêu giết bấy nhiêu!"
Phoenix trầm mặc trong chốc lát rồi nói: "Cũng đúng, người phương đông các ngài mạnh mẽ phi thường. Từ thời xa xưa tới nay, mặc kệ là Thần tộc Olympia chúng ta, hay là Vatican, đều không phải đối thủ của các ngài. Thậm chí hai bên liên thủ mới có khả năng đối kháng được với đông phương các ngài. Quả thực ngài không e ngại thế lực của Vatican. Nhưng đó tịnh không phải là điều ta muốn nói."
Phoenix hít sâu một hơi rồi nói: "Chỉ cần ngài giúp đưa chủng tộc ta quay lại nhân giân, chúng ta tự nhiên sẽ giúp ngài đối phó với Vatican. Việc tốt như vậy, ngài không hứng thú sao?" Nàng ta lại như tự cười mình: "Nếu là người khác, thì sẽ dùng mọi cách để khích động chúng ta chống đối lại với Vatican. Nói theo cách người phương Đông các ngài, thì là "mượn dao giết người". Chỉ khác ở chỗ, bọn ta tuy là con dao, nhưng nguyện ý để ngài cầm sử dụng. Chẳng nhẽ ngài cho rằng thành ý của chúng ta chưa thể hiện đủ sao?"
Tiểu Lôi không nói gì, suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên cười hỏi: "Ta vẫn thắc mắc một chuyện… Ngươi không phải là chủ thần, bản thân chỉ là sứ giả của một thần nho nhỏ, vì sao đối với chuyện này lại tâm huyết đến thế? Hơn nữa, nghe những lời ngươi vừa nói, cảm giác ngươi quả thực là cuồng chiến tranh."
Phoenix liếc mắt nhìn hắn, bỗng xoay người hướng về phía bên phải tấm bia đá đi tới: "Ngài cứ theo ta rồi sẽ biết."
Tiểu Lôi theo nàng ta đi qua tấm bia đá. Xuyên qua khỏi khoảng nghĩa địa thì đến một khoảnh rừng ôliu nhỏ.
Phoenix bước rất nhanh, dẫn Tiểu Lôi xuyên qua khoảnh rừng rồi cuối cùng rẽ vào một con đường rất hẹp. Đây là một con đường núi, mặt đường cũng được lát bằng thứ đá trắng kia, nhưng hai bên đường thì không còn kiến trúc nào khác. Đi một lúc thì có một sơn động hiện ra phía trước.
Mới đến cửa động đã cảm giác được từng trận gió rít ào ào từ phía trong thổi ra, trong đó không ngờ lại xen lẫn vài phần khí tức khô nóng.
Tiểu Lôi cười nhạt: "Địa phương quái quỷ gì đây? Chẳng lẽ Zeus của các ngươi ngủ say trong cái động này à?"
Phoenix chỉ cười: "Đúng vậy. Ngài cứ theo ta thì sẽ rõ hết thảy". Mới bước vào sơn động thì Tiểu Lôi đã cảm thấy hơi quái dị.
Theo kiến thức phổ thông thì bình thường trong sơn động đều âm u ẩm ướt, thế nhưng không khí trong sơn động này lại ngập tràn sự nóng bức khô rát. Tiểu Lôi đưa tay sờ thử vào vách hang thì phát hiện vách hang cực kỳ khô ráo.
Sơn động tịnh không lớn, cũng không quá sâu, đi một lúc đã thấy ánh sáng chiếu ở phía trước, không ngờ đã sắp ra khỏi động rồi.
Đến khi Tiểu Lôi theo Phoenix ra khỏi động thì có thể nói càng thích hợp rằng, đây là một con đường hầm.
Vừa ra khỏi động, Tiểu Lôi lập tức há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt!
Rất rõ ràng, hai người đã đi tới hậu sơn Olympia.
Hắn thấy mình đang đứng trên một bình đài, rộng chừng bằng một sân bóng rổ. Phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy một khoảng mênh mông mờ mịt…
Từ khi cùng Phoenix lên núi Olympia đến giờ, dọc đường đi, Tiểu Lôi toàn thấy những rừng cây um tùm tràn ngập sinh cơ, lại còn có thác nước hùng vĩ trên cao đổ thẳng xuống thành sông lớn. Dọc đường đi, cảm giác "Địa Ngục" này rất tươi đẹp, thực sự có thể sánh ngang với Thiên Đương.
Nhưng bây giờ khi đứng trên nơi sau núi Olympia này, Tiểu Lôi mắt nhìn mà lòng không khỏi trùng xuống.
Phóng mắt nhìn cảnh tượng mờ mịt trước mặt, lại là một thế giới khác a!
Đây là một mảnh đất chết!
Một mảnh đất chết thật rồi!
Tiểu Lôi thấy mình hẳn đang đứng trên một ngọn núi vách cao vạn trượng. Bên phía dưới, cả mặt đất trải dài đến tận cuối chân trời chỉ toàn là hoang mạc mênh mông.
Đúng là sa mạc! Chỉ có cát sỏi khô vàng, nham thạch hoang vu. Nhưng đáng sợ hơn là có vô số các vết nứt trên bề mặt sa mạc đang không ngừng phun ra từng luồng hỏa diễm màu đỏ.
Khói đen cuồn cuộn quyện với lửa đỏ rực trời, trên nền vàng chết chóc của sa mạc….
Thế giới này hoàn toàn không có sự sống!
"Đây là một mặt khác của thế giới này." Phoenix lạnh lùng cất tiếng: "Chúng ta gọi đây là Tử Vong hoang mạc. Không sinh vật nào có thể sống tại hoang mạc này, đến cả cự long cũng không thể, bởi vì trong toàn bộ hoang mạc này không hề có bất cứ sinh mệnh nào tồn tại được. Ngài chắc cũng thấy những cột lửa kia chứ? Áo giáp kiên cố nhất có đụng vào cũng sẽ bị thiêu chảy thôi. Khói của nó có thể độc chết cự nhân tộc… Còn sỏi đá khô vàng kia… dù là một ma pháp sư cực kỳ cường đại cũng không thể dùng sinh mệnh ma pháp khiến cho một gốc cây cỏ ở đây sinh trưởng đến một phút."
Nàng ta lại cười lạnh: "Ngài có biết không? Thế giới này là một không gian được sáng tạo ra thôi. Nhưng để duy trì không gian này thì cần phải có một nguồn pháp lực cực dồi dào. Một khi không có đủ pháp lực để duy trì, thế giới trong không gian này cũng sẽ dần mất đi sự sống, cứ khô héo tàn lụi, dần dần mất hẳn sinh cơ... Lúc chúng ta mới tới đây từ mấy nghìn năm trước, chỗ ngài đang nhìn kia còn là một cái hồ nước xanh thẳm, xung quanh là rừng rậm cây cối um tùm. Hồ thì là chỗ các mỹ nhân ngư luôn ca hát, trong rừng có rất nhiều thần thú kỳ lạ sinh sống… Tử Vong hoang mạc lúc đó chỉ chiếm một diện tích rất rất nhỏ mà thôi. Nhưng hiện tại, ngài cũng nhìn thấy rồi đó…"
Phoenix lắc đầu: "Phụ thần Zeus vĩ đại đã tự phong ấn mình, ngài đã dùng pháp lực khổng lồ của bản thân để duy trì nơi đây, nhưng pháp lực ngài dù có cường đại đến mấy cũng vẫn không thể duy trì được sự vận hành vĩnh viễn của thế giới này. Trải qua mấy nghìn năm, pháp lực của ngài cũng dần tiêu tán, thế giới này cũng bắt đầu mất dần đi sự sống... Hơn nữa, tốc độ lại ngày càng nhanh. Rừng rậm, hồ sâu nay cũng đã thành đất hoang rồi! Hiện giờ, hoang mạc cũng đã lan đến cách chân núi Olympia còn mấy nghìn mét nữa thôi."
Thanh âm Phoenix lại chuyển sang lo lắng: "Theo ta tính toán, chỉ sợ nhiều nhất chưa đến trăm năm nữa là cả Thần sơn cũng sẽ bị hoang mạc xâm chiếm. Bắt đầu sẽ là toà thành thị mà ngài đang thấy, những kiến trúc khác, thần điện đều sẽ bị khói đen, sỏi đá, hoả diễm chiếm đoạt. Sau đó hoang mạc này sẽ tiếp tục trải rộng ra, thẳng đường thôn tính dòng sông bên ngoài núi, còn cả khu rừng rậm cuối cùng nữa… đến lúc đó sinh cơ của không gian này sẽ đồng loạt biến mất… Đến như cái không gian này, lúc đó cũng biến mất mà thôi!"
Thanh âm Phoenix dần dần chuyển thành chậm chạp trầm giọng: "Đến khi ấy, Thần tộc chỉ còn một con đường duy nhất là diệt vong mà thôi".
Nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Tiểu Lôi nói lớn: "Con đường sống duy nhất của chúng ta chính là quay lại nhân gian! Vậy hiện ngài còn cho là ta cuồng chiến tranh nữa không?"
Tiểu Lôi trầm mặc thật lâu, rốt cuộc thở dài, nghiêm túc nói: "Ngươi nói không sai."
Thế nhưng sau đó hắn lại đưa ra một vấn đề khác: "Nhưng ngươi chỉ là một Thần sứ nhỏ bé, không phải là chủ thần. Đây đâu phải là việc mà người có địa vị như ngươi có thể can thiệp được…"
Phoenix cười, đang muốn nói gì đó……
Đột nhiên, mắt Tiểu Lôi chợt lóe lên một tia tinh quang, chợt nghe phía sau lưng một đạo kình khí lạnh lẽo bắn tới.
Hắn lập tức xoay người, mắt thấy một vệt sáng lóa như mũi tên đang hướng về phía mình rít lên.
Tiểu Lôi không động đậy, vẫn chắp tay sau lưng chẳng thèm lùi đến nửa phân.
Keng!
Một thanh trường mâu đã cắm chuẩn xác trước mặt Tiểu Lôi, cách mũi chân hắn chưa đến năm cm.
Thanh trường mâu đó màu bạc, mũi mâu cứng rắn đã ghim sâu vào nền đá rắn chắc, phần thân vẫn còn đang rung nhẹ.
Ở phía xa xa nơi cửa đường hầm có một bóng người đang đứng.
Người nọ rất cao, gương mặt góc cạnh rõ ràng, nhưng đầy vẻ lạnh lùng thù địch. Mớ tóc nâu, xoăn, bay tán loạn. Nửa thân trên mặc một cái áo giáp bằng da, đường cong cơ bắp cuồn cuộn trông thật mạnh mẽ. Nhưng điều làm cho Tiểu Lôi ngạc nhiên nhất chính là…
Không ngờ đó là một nhân mã. (Centaur)