Cách Thức Chăn Nuôi Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 10:

Mấy ngày nay Mộc Nam đã đem các sản phẩm trong cửa hàng sắp xếp lại một lần, chờ đến khi mọi thứ đã được xếp lại theo đúng quy định của mình, tài khoản mạng đang để treo truyền đến âm báo tin nhắn.

“Leng keng —— “

Hôm nay, vì sắp xếp lại sản phẩm, cho nên phàm là tin nhắn gửi đến của khách hàng anh đều chuyển hết cho người khác xử lý. Hiện tại vừa ngơi tay, anh nhìn đến thời gian chỉ mới ba giờ chiều, cũng không vội ra ngoài cho lắm, anh liền mở ô tin nhắn lên.

Không nghĩ tới người gửi tin nhắn đến cho anh lại là vị Bệ hạ ba trợn lần trước mua máy hát của anh, tính thử thời gian thì hôm nay máy hát và radio cũng đã đến tay tên Bệ hạ này rồi.

Bắc đế bệ hạ: Chủ quán có đó không?

Mộc đại soái: Có đây, bệ hạ. [biểu tình mỉm cười]

Bắc đế bệ hạ: Đã nhận được hàng.

Nhìn thấy chủ quán lần này không gọi mình là thân nữa, Mộ Bắc tỏ vẻ thật vừa lòng, tiết tấu đánh chữ cũng khoan thai hơn rất nhiều.

Mộc đại soái: Tốt rồi, bệ hạ có hài lòng với sản phẩm đó không?

Bắc đế bệ hạ: Rất được.

Mộc đại soái: Tốt quá, cám ơn bệ hạ, đã phiền ngài xác nhận việc nhận hàng rồi a, 5 sao khen ngợi + theo dõi + để lại lời bình luận có thể đem lại cho cửa hàng thêm mười nhân dân tệ đó nha ~

Bắc đế bệ hạ: Tôi không thiếu tiền.

Lại tỏ ra lắm tiền!!! Kẻ có thể ở trong khu biệt thự Giang Xuyên khẳng định là không thiếu tiền rồi!

Mộc Nam nghiến răng, một bên cảm thấy tên này tỏ ra cường hào như vậy thật sự khiến người khác muốn đánh hắn, một bên lại cảm thấy là bởi vì có kẻ cường hào như vậy, lượng tiêu thụ của cửa hàng nhà anh mới có thể tăng lên, cho nên là bệ hạ à, mời ngài cứ tiếp tục khoe tiền đi! Vì thế anh dùng bốn chữ mà Mộc Tiểu Quy thường xuyên treo trên miệng nhắn qua cho đối phương.

Mộc đại soái: Bệ hạ uy vũ!

Bốn chữ này thật rõ ràng là muốn lấy lòng Mộ Bắc, khóe miệng anh cong lên. Suy cho cùng cảm thấy chủ quán này đúng là cũng rất biết điều, cho nên liền gửi qua cho chủ quán một lời bình tốt đẹp.

Bắc đế bệ hạ: Anh đã thành khẩn yêu cầu như vậy thì tôi sẽ đưa cho anh một lời bình thật tốt.

Mộc đại soái: Tạ bệ hạ ~

Mộ Bắc mở ra trang chủ Taobao cá nhân của mình, nhấn vào ô đã nhận hàng, sau đó cho 5 sao khen ngợi, về phần theo dõi, anh vừa nãy đã thêm người ta vào danh sách bạn thân cũng xem như là theo dõi rồi.

Bắc đế bệ hạ: Xong rồi.

Mộc đại soái: Được.

Bắc đế bệ hạ: Dấu ngã đâu?

Mộc Nam đang định nhìn bình luận người nọ vừa để lại, đối phương lại gửi qua một tin nhắn, anh sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng nên cũng không hiểu đối phương đang nói gì.

Bắc đế bệ hạ: Dấu ngã ấy.

Bắc đế bệ hạ: ~

Thấy anh không trả lời, đối phương lại gửi thêm một tin nhắn nữa như muốn nhắc nhở. Mộc Nam cuối cùng cũng hiểu ý đối phương là dấu ngã sau mỗi câu chat của mình. Anh trầm tư suy nghĩ gần một phút, thứ ký hiệu này bình thường anh cũng rất ít dùng. Khi nói chuyện phiếm với khách hàng đôi lúc sẽ dùng một hai cái, không nghĩ tới đối phương lại còn để ý cái đó nữa. Nhưng mà trong buôn bán có câu khách hàng là thượng đế, nếu đối phương thích như thế, thì mình cũng tùy tiện nhắn qua vài cái để làm vừa lòng họ đi.

Mộc đại soái: Dấu ngã ở đây này ~ cám ơn bệ hạ đã khen ngợi ~ bệ hạ đã đem tiền của mình bỏ vào trong tài khoản của thần rồi ~ thì đây coi như tiền thối cho ngài vậy ~

Cả một loạt toàn là dấu ngã khiến cho Mộ Bắc thiếu chút nữa không còn trụ được mà lăn ra, chỉ cảm thấy cậu chủ quán này thật càng ngày càng lãng mà, anh run run tay, đánh một vài chữ gửi qua.

Bắc đế bệ hạ: Trẫm không thiếu tiền.

Trẫm…

Tên này đúng là bị liệt não a!!! Gọi anh ta một tiếng bệ hạ anh ta thật nghĩ mình trở thành vua sao!! Mộc Nam đau đầu một phen rồi.

Bắc đế bệ hạ: Các anh có cửa hàng thi thể* phải không?

Mộc đại soái: Cửa hàng thi thể thì không có, cửa hàng thật thể* thì có đó ~

Bắc đế bệ hạ : Chính là cửa hàng bán thi thể

Mộc đại soái: Muốn mua thi thể. Bệ hạ người muốn chơi trò thiêu xác sao, cẩn thận lời nói à ~

Bắc đế bệ hạ: Chính là cửa hàng thật thể đó.

(Lại câu chuyện sai chính tả: *thi thể [shītǐ]: xác chết

*thật thể [shítǐ]: thật sự, ở đây nghĩa là cửa hàng thật)

Mộc đại soái: A ~ chúng tôi có cửa hàng thật thể đó, bệ hạ muốn tới xem thử sao ~

Bắc đế bệ hạ: Ừ muốn, không cần cho thêm dấu ngã nữa.

Tôi giết anh, vừa bảo thêm dấu ngã giờ lại bảo không cần, cái thằng gấu con này thật sự nghĩ mình là vua thật chắc!! Mộc Nam quả thật là muốn phát hỏa rồi mà!!

Bắc đế bệ hạ: Tôi còn muốn mua thêm một số đồ nữa, đầu tháng tôi sẽ đi Tân Thành, cũng không vội lắm lúc đó có thể thuận tiện tới cửa hàng xem qua một vòng.

Mộc đại soái: Tốt quá, vô cùng hoan nghênh, trên sách hướng dẫn được gửi cùng máy hát có ghi rõ địa chỉ cửa hàng của chúng tôi đó. [biểu tình mỉm cười]

Bắc đế bệ hạ: Đến lúc đó anh nhớ đi đại tiện* cho tôi đó.

Mộc đại soái: …

Bắc đế bệ hạ: Biết chưa.

Bắc đế bệ hạ: Giới thiệu, là hướng dẫn*.

*đại tiện (giải thủ):[jiěshǒu] ; *hướng dẫn (giới thiệu): [jièshào]

Vốn dĩ Mộc Nam còn đang rất bi thương thì tự nhiên lại thấy vui vẻ hẳn, anh nhìn tin nhắn mà đối phương vừa gửi tới, cảm thấy người đang bi thương vốn dĩ không chỉ có mình mình, đối phương phỏng chừng cũng đang rất rối rắm. Lại nói, trong cuộc sống đôi lúc bị lỡ tay ngẫu nhiên cũng có thể tạo thành niềm vui mà.

Mộc đại soái: Không sao, không sao, bệ hạ xin bớt giận, tôi tin rằng đây chỉ là do tôi đọc nhầm thôi, ngài không có sai gì cả!

Bắc đế bệ hạ: Anh biết được thì tốt, không có việc gì thì lui ra đi.

Mộc đại soái: Cung tiễn bệ hạ ~

Bắc đế bệ hạ: Vì sao hôm nay lại không nói ‘moa moa taz’? Cho một đánh giá kém.

Ôi liệt luôn?! Là có ý gì chứ? Ý gì đây? Mộc Nam sửng sốt một hồi, nhất thời không thể tải được nổi ý tứ của đối phương, hôm nay sao không có ‘moa moa taz’? Trong quá khứ từng có lúc nào mình nói ‘moa moa taz’ sao?!! Mình chỉ gửi qua mỗi cái dấu ngã cùng với vài biểu tình hôn gió thì đã bị đối phương gọi là lãng, gọi anh ta là ‘thân’ anh ta còn nói là không quen biết gì mình, như vậy có cho mình ăn gan trời mình cũng có bao giờ dám nói ‘moa moa taz’ với hắn chứ!!!! Còn nữa, đánh giá kém ý là anh ta muốn mình nổi điên phải không!!

Mộc Nam suy nghĩ hồi lâu rồi gửi qua một tin nhắn thăm dò.

Mộc đại soái: Là ‘moa moa taz’?

Bắc đế bệ hạ : Không phải là dấu hỏi, phải là dấu ngã chứ.

Mộc đại soái: Moa moa taz ~

Bắc đế bệ hạ: Anh thật lãng mà.

Lãng em gái mi!!! Ai là kẻ bắt người khác gọi ‘moa moa taz’ chứ!!! Ai bảo không nên để dấu hỏi mà là dấu ngã chứ!! Cái đồ gấu con!!! Mộc Nam giờ khắc này hoàn toàn đem đối phương bổ não thành kẻ giàu có gia tài bạc triệu. Nhưng đáng thương lại là một thiếu niên không có cha thương không có mẹ dưỡng mà còn bị bệnh thần kinh nữa, không thân không thích bên cạnh, mỗi ngày chỉ có thể đối mặt với mấy tên người hầu và chỉ có thể lên mạng tìm kiếm tình yêu thương, thiếu thốn tình cảm đến mức người nói ‘moa moa taz’ với mình cũng thiếu, thật là đáng thương!!!

Nghĩ thế khiến cho ông bố độc thân Mộc Nam quyết định tha thứ cho anh ta, dù sao thì đây cũng là một khách hàng lớn mà.

Mộ Bắc lại hoàn toàn không biết mình đã bị Mộc Nam nghĩ thành tên thiếu niên thần kinh thiếu thốn tình cảm, anh nhìn dòng chữ “moa moa taz” trên màn hình, trong mắt vô thức hiện lên ý cười mà anh không phát hiện, đột nhiên cảm thấy có vài phần chờ mong vào chuyến đi đến Tân Thành sắp tới của mình.

Sau khi cùng Mộ Bắc trò chuyện, Mộc Nam liền tắt máy tính, đóng cửa phòng làm việc sau đó ra ngoài. Anh chuẩn bị đem bản thiết kế đã hoàn chỉnh của cửa hàng bánh ngọt đến cho ông chủ bên đó kiểm tra, sau đó thì tiếp tục bàn bạc về thời gian thi công của cửa hàng.

Sau khi Mộc Nam trình bày bản thiết kế cũng như thảo luận quá trình thi công của cửa hàng với chủ tiệm bánh ngọt xong thì cũng sắp đến giờ đi đón Mộc Tiểu Quy tan học, liền trực tiếp từ đó chạy đến trường học của nhóc.

Khi anh đến đó, sau khi tìm được chỗ đỗ xe thì cũng vừa vặn đến giờ tan trường, anh liền xuống xe đi vào trường.

Đến đón con tan học hầu hết đều là những bà mẹ. Tuy rằng cũng có vài người cha nhưng nếu giống như Mộc Nam mỗi ngày đều đưa đón thì hầu như là không có. Dần dà, chuyện Mộc Nam là ông bố độc thân đa phần giáo viên trong trường ai cũng biết.

Mộc Nam là người khiêm tốn lại lễ độ, đối với các giáo viên trong trường rất kính trọng. Vì thế rất nhiều giáo viên đều có ấn tượng tốt với anh, cho nên bình thường cũng tương đối chiếu cố đến nhóc Mộc Tiểu Quy.

Bảo vệ cửa của nhà trẻ là một ông chú hơn bốn mươi tuổi, nhìn thấy Mộc Nam đi tới còn chủ động tiếp đón anh. Mộc Nam cười cười trả lễ với ông ta, sau đó đi đến khu đăng ký của khách tới tham quan. Ghi tên mình xong anh xoay người liền nhìn thấy một cụ bà tinh thần phơi phới cũng đang đi tới, người đó chính là bà ngoại của bạn nhỏ Trình Duệ, họ Thẩm.

“Bà Thẩm, buổi chiều tốt lành ạ.” Mộc Nam cười cười lớn giọng chào, “Bà đến đón Trình Duệ sao?”

Từ sau cái lần Mộc Nam đưa Trình Duệ cùng bà Thẩm về nhà, quan hệ giữa Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ tốt hơn rất nhiều.

Trí nhớ của bà Thẩm rất tốt, liếc mắt một cái liền nhận ra Mộc Nam chính là người ngày đó đưa bà về, bà tiếp lời, đáp, “A, tiểu Nam à, tôi đến đón Duệ Duệ, cậu đến đón tiểu Quy đó à.” Vừa nói bà vừa đi đến bản đăng ký viết tên mình vào.

“Đúng vậy ạ.” Mộc Nam trả lời, đứng một bên chờ bà viết xong, hai người cùng nhau đi vào.

Giống với mọi ngày, tìm được Mộc Tiểu Quy thì sẽ tìm được ngay Trình Duệ. Hai tiểu quỷ đang ngồi trên cầu trượt, khi vừa nhìn thấy Mộc Nam cùng bà Thẩm đi đến, không hẹn mà cùng đứng lên đồng thanh gọi lớn, “Ba ba – Bà ngoại”

Mộc Nam lại lần nữa đưa bà Thẩm và Trình Duệ về nhà, không nghĩ tới khi đi đến trước nhà bọn họ bà Thẩm đã mời anh và Mộc Tiểu Quy cùng ở lại dùng cơm.

“Cái này…” Nhìn ánh mắt đầy nhiệt tình cùng hiếu khách của bà cụ, Mộc Nam vừa định nói gì đó, đã bị Mộc Tiểu Quy nắm lấy ống quần, anh vừa cúi đầu thì liền nhìn thấy trên mặt Mộc Tiểu Quy viết dòng chữ “Con muốn ở lại, con muốn ở lại!!!”, đành không thể nào về được, trong lòng anh bất đắc dĩ lắc lắc đầu chỉ có thể đồng ý với lời mời của bà Thẩm.