Ám Vệ Công Lược

Chương 83:

Tư Đồ Nhã không rộng lượng như ám vệ Cửu nghĩ. Vực thẳm trên ngọn núi Đại Tuyết Sơn này là y cẩn thận chọn lựa, trước khi võ lâm chính phái tìm tới, y đã thử nhảy xuống rất nhiều lần. Dưới đáy vực là Hải Loa Câu* quanh năm phủ tuyết, chỉ có sông băng và nham thạch xinh đẹp cực kỳ.

*Hải Loa Câu là dòng sông băng nằm bên dưới núi Cống Ca

Để phòng ngừa sai sót, đám người Tạ Tất An đắp một đụn tuyết thật dày dưới chân núi, sau đó chém đứt cây cầu băng, rút lui về hang ổ của thần giáo trên đỉnh Cống Ca. Dựa theo kế hoạch của Tư Đồ Nhã, cứ để chính phái phá hủy cung điện giả của Ma Giáo trên mép núi, còn y sẽ lùi dần về phía vách núi, đợi Tư Đồ Phong cho y một kích trí mệnh trước mặt mọi người, y sẽ dùng Cửu Như Thần Công tránh đi yếu huyệt, rồi tự ngã xuống vực, tìm được đường sống trong cõi chết.

… Nhưng người tính không bằng Trời tính. Y tính được Tư Đồ Phong sẽ dùng song kiếm Tịch Chiếu và Tuyệt Bích thổi tóc là đứt của Kiếm Môn, đâm rách áo khoác băng tằm tơ của y, tính được y có thể dùng Cửu Như Thần Công dịch chuyển tâm mạch, tránh được lưỡi kiếm nọ, nhưng y thật sự không ngờ Tư Đồ Phong lại dùng toàn bộ công lực ôm chặt lấy y, cùng y nhảy xuống vực.

Y không thể bứt ra để thi triển khinh công, dưới tình thế cấp bách, y đành phải bung áo thành trăm nghìn sợi tơ tằm, cắm vào vách đá. Nào ngờ Tư Đồ Phong chẳng cần nghĩ ngợi, vung kiếm hết lần này tới lần khác, cắt đứt toàn bộ tơ tằm của y.

Phút chốc hai người đã rơi xuống đụn tuyết, Tư Đồ Nhã dùng hết sức bình sinh đẩy Tư Đồ Phong ra, khẽ nạt, “Cút ngay!”

Tư Đồ Phong choáng váng lăn vài vòng, những tưởng xương cốt rụng rời, không ngờ vẫn lồm cồm bò dậy được. Y qua quýt rút hết dây đàn cắm trên da thịt, đám dây đàn này không hề làm bị thương các huyệt đạo của y. Nhìn lại, Tư Đồ Nhã đã lún sâu vào đụn tuyết, không thấy người đâu.

“Tư Đồ Nhã!” Y cảnh giác nhìn đụn tuyết, thử gọi một tiếng.

Đụn tuyết không có động tĩnh gì. Hải Loa Câu yên tĩnh vô cùng. Tư Đồ Phong lảo đảo bước tới, đào tuyết lên.

Lớp tuyết thứ nhất lẫn cùng đá vụn. Lớp tuyết thứ hai rất sạch sẽ. Lớp tuyết thứ ba đã nhuốm đỏ.

Tư Đồ Phong mò được chuôi kiếm, kiên quyết rút kiếm ra, đang định đâm mấy nhát rửa hận, dưới tuyết lại chợt vọng lên, “Đừng giết ta.”

“Không giả chết nữa à?” Tư Đồ Phong cười khẩy, thét lớn, “Ra đây đánh tiếp!”

Tư Đồ Nhã sầu não truyền âm, “Không nhúc nhích được.”

Tư Đồ Phong cho rằng có trá, đâm bừa một kiếm, lần này tuyết đỏ hơn, rất đẹp mắt, tựa như dưới đáy tuyết có một dòng suối đỏ tươi.

Tư Đồ Nhã mệt mỏi nói, “… Cha không chết, đệ đi hỏi mẹ, hoặc đi… Mở quan tài, khám nghiệm tử thi.”

Tư Đồ Phong đã đến bước đường cùng, không muốn nghe y khua môi múa mép, “Ngươi đùa cái gì thế? Sợ quái gì, ra đây đánh tiếp!”

Tư Đồ Nhã lại truyền âm, “Đệ đi đi, bà ta sắp tới.”

Tư Đồ Phong lảo đảo tại chỗ một lúc, thở hồng hộc, nghi hoặc hỏi, “Ai sắp tới?”

Tư Đồ Nhã đáp, “Lão giáo chủ.”

“Đến một.” Tư Đồ Phong hít khí lạnh, vung vẩy cho sạch máu bám trên kiếm, chĩa kiếm tung tung, “Giết một!”

Đụn tuyết im lặng thật lâu, “Đệ giết, thì lôi ta ra, rồi hãy giết, bằng không… Hắn sẽ không tìm thấy ta.”

“Ai biết,” Tư Đồ Phong trượt chân, ngã phịch xuống tuyết, “Ngươi có… Giở trò hay không.”

Tư Đồ Nhã buông tiếng thở dài, “Vừa nãy Tam đệ, dũng cảm biết bao. Giờ lại sợ chết.”

“Ai sợ chết.” Tư Đồ Phong điều chỉnh nội tức, “Ta sợ ngươi trùng trăm chân chết không cứng.” Chợt nhớ lại, ngay tại khoảnh khắc trước khi tiếp đất, Tư Đồ Nhã mạnh mẽ đẩy y ra, y lăn vài vòng trên đụn tuyết nên mới bình yên vô sự.

Ngước mắt nhìn đỉnh núi chìm trong mây trắng, dù Tư Đồ Nhã có thần công bảo vệ và đụn tuyết đệm lưng thì cũng không thể nguyên vẹn toàn thây được nữa. Nghĩ vậy, nét mặt y thả lỏng, giơ tay gạt lớp tuyết nhuộm đỏ.

Tư Đồ Nhã lộ ra, nằm sõng xoài, sương trắng đọng trên mí mắt nhắm chặt, bất động.

Tư Đồ Phong kéo tay y lên, phát hiện xương tay y gãy nát. Sờ thử sau lưng y, xương gãy gập ghềnh đâm ra ngoài thịt. Chẳng biết sao Tư Đồ Phong lại thấy khó chịu, y nâng cái ót nhầy nhụa máu me, hỏi, “Vừa nãy ngươi, truyền âm hả?”

Đôi môi Tư Đồ Nhã bất động, từng giọt máu tràn ra ngoài, “Đang hấp hối, không nói chuyện được.”

Tư Đồ Phong run rẩy nhặt kiếm lên, “Ngươi nói xem, ngươi… Ngươi sống thế này có nghĩa gì không? Ta cho ngươi thanh thản nhé.”

Tư Đồ Nhã lòng dạ rối bời, “Ta còn việc chưa làm xong. Cút đi.”

Tư Đồ Phong thực sự không biết phải làm thế nào, vốn định ngắm nghía thảm trạng chết không toàn thây của Tư Đồ Nhã, nhưng tới lúc nhìn thấy, hình như bản thân mình lại không muốn vậy. Cảm giác như Tư Đồ Nhã yêu ma quỷ quái đã biến mất, khuôn mặt đáng ghét này đột ngột trở nên thật bình thường, “… Cha không chết thật sao?”

“Không chết.” Tư Đồ Nhã muốn thuật lại tường tận hơn, nhưng y mệt mỏi quá rồi, “Cút!”

Tư Đồ Phong sầu muộn, lờ mờ cảm thấy có gì không đúng. Phải ngẫm lại, nhưng không có sức ngẫm lại, cũng không thể ngẫm lại. Mơ màng nhớ tới khi còn bé, y dùng kiếm gỗ đâm bị thương khóe mắt Tư Đồ Nhã, rõ ràng không cố tình nhưng cũng không cách nào cứu vãn, không cách nào bù đắp. Tất cả đều đã quá muộn. Y suy sụp đặt Tư Đồ Nhã xuống, chống kiếm đứng dậy, cố giữ thể diện gật đầu, “Nhị ca, đường tới suối vàng, chớ đi quá nhanh.” Y nhíu mày, cảnh vật trước mắt mờ mờ mịt mịt, “Nếu huynh đệ có chỗ nào đắc tội, cùng lắm thì, kiếp sau đệ làm huynh trưởng cho.”

Có lẽ y thắng thảm, đạt thành ước nguyện, báo được thù, rửa được hận. Nhưng trong lòng y hiểu rõ, y thua rồi. Thua không phải ở võ công, không phải vì ai kiên cường hơn ai… Y không biết mình thua ở chỗ nào. Có thể bởi nhìn bộ dạng thảm hại của Tư Đồ Nhã, y cảm thấy Tư Đồ Nhã ‘người’ hơn y nhiều lắm. Cũng có thể là trong tâm tưởng của Tư Đồ Nhã hoàn toàn không có khái niệm thắng thua, bố thí cho y, giống như trưởng bối khoan dung tha thứ cho vãn bối càn quấy.

Y vẫn khinh thường Tư Đồ Nhã. Y không muốn gặp lại Tư Đồ Nhã, y muốn làm lại từ đầu. Đường đường chính chính, tất cả dựa vào bản lĩnh của mình.

Tư Đồ Phong không quay đầu lại, rời khỏi Hải Loa Câu.

Tư Đồ Nhã nhẹ nhõm trong lòng — Tư Đồ Phong trở về nhân gian, võ lâm chính phái sẽ không tới gây sự nữa. Tình trạng y lúc này thật sự không ổn, có thể nói là tan xương nát thịt, nhưng kỳ lạ làm sao, y không thấy đau, chỉ thấy buồn ngủ. Những nơi chảy máu được tuyết giữ lạnh, ngược lại còn có lợi… Có lẽ y có thể tìm một hầm băng, dùng Chập Long Thụy Công ngủ mấy thập niên. Ám vệ Cửu nhớ y thì còn có thể đến thăm y.

Đột nhiên y không hiểu vì sao mình thích ám vệ Cửu. Tuyết lạnh mềm mại dưới lưng khiến y nhớ lại cảm giác bế quan năm năm trong đống cổ tằm lúc nhúc. Không thể động đậy, rảnh rỗi tới phát hoảng, ban đầu còn nhớ phủ Tư Đồ, nhớ cha mẹ huynh đệ, về sau không nhớ nữa, những người đó không quan tâm sống chết của y, không đáng để y nhớ. Y muốn tìm một người thật sự quan tâm đến y, người ấy vẫn chưa xuất hiện, nhưng rồi người ấy sẽ tới, và y sẽ khắc cốt ghi tâm.

Tư Đồ Nhã mở bừng mắt, phía trước lờ mờ hiện ra một bóng trắng. Người mặc đồ trắng tóm lấy tay y.

“Ta còn tưởng quỷ sai.” Y như được giải thoát, người này chính là lão giáo chủ. Lão giáo chủ Ngọc Vô Song dùng móng tay rạch cổ tay y, băng tằm cổ đực mảnh mai đen nhánh bò ra, chậm rãi chui vào gân mạch trên cổ tay Ngọc Vô Song, rồi từ từ biến mất.

Ngọc Vô Song lạnh lùng nói, “Đại nạn của ngươi đã tới. Băng tằm cổ đực, nên trả lại bổn giáo.”

“… Ngươi thật sự tin rằng, ta luyện thành, Cửu Như Thần Công?” Tư Đồ Nhã mệt mỏi truyền âm.

Ngọc Vô Song đắc ý ra mặt, “Để cảm tạ Bái Hỏa Thần Giáo trả lại thần công, mẹ ngươi cung cấp địa chỉ cũ của Hoan Hỉ Giáo cho Hốt Hưng. Cứ tổng quản tận mắt chứng kiến ngươi nhận độc thay ám vệ Cửu mà vẫn thành thạo điều khiển nội công, trừ thần công đại thành thì còn thế nào được nữa? Tuy ngươi mang về rất nhiều phiền toái không cần thiết cho bổn giáo, nhưng ngươi khổ tâm nghiên cứu thần công cũng coi như lập công chuộc tội. Bản tôn rủ lòng từ bi, bây giờ sẽ cho ngươi chết thanh thản.”

Tư Đồ Nhã thật sự không hiểu, vì sao người nào cũng muốn y chết thanh thản, y tình nguyện sống không thanh thản hơn.

“Ngươi, ngươi làm gì…” Ngọc Vô Song bừng lên sát khí, thình lình ngã bệt xuống đất, cuộn mình run rẩy.

Tư Đồ Nhã nhìn trời cao mênh mông, cố gắng nhoẻn miệng cười, “Trong băng tằm cổ, có ‘Thiên Hoan Đoạn Tuyệt Tán’ Ân Vô Hận tặng cho ngươi…”

Cuối cùng y đã làm xong tất cả mọi chuyện, cõi lòng rộng mở bừng sáng, trời cao mây trắng đẹp tới vô ngần. Đầu Xuân ấm áp, có lẽ Trung Nguyên trăm hoa đua nở, tiếc rằng bốn phía quanh đây chỉ là tuyết trắng. Y biết hơn một trăm loại hoa nhưng mới chỉ nhìn thấy tuyết liên. Hơi mệt rồi.

Ngọc Vô Song mất hết uy nghi, thẹn quá hóa giận chộp lấy cổ y. Y dần dần ngạt thở.

Tư Đồ Phong nói rất có lý, y sống thế này có nghĩa gì đâu. Nhưng thế nào mới là có nghĩa? Y chợt thấy một vòng cung bạc lóe lên giữa không trung, chẳng biết cuốn Ngọc Vô Song về nơi nào. Bầu trời trong mắt y lại trở về trong vắt.Ba ngày sau. Tại Hải Loa Câu dưới chân núi Cống Ca, tiếng khua chiêng gõ trống náo nhiệt vô cùng.

Giáo chúng Cửu Như Thần Giáo hợp sức cùng Ô Y Vệ xây dựng mấy gian nhà từ băng tuyết ngàn năm, lạnh lẽo như nấm mộ.

Tư Đồ Nhã nằm trên giường băng, thương tích được giữ lạnh rối tinh rối mù, đắp áo cưới đỏ rực, ý cười dào dạt nhìn ám vệ Cửu đứng trước giường.

Ám vệ Cửu cũng mặc đồ cưới đỏ tươi, chẳng biết vì lúng túng hay vì hồi hộp, nắm chặt cổ tay áo không buông.

Tạ Tất An xướng to, “Nhất bái thiên địa!”

Tư Đồ Nhã bất đắc dĩ truyền âm, “Ta bái thế nào?” Y đã trả lại chức giáo chủ cho Ngọc Phù Dung. Ngọc Phù Dung cầm quyền, đề bạt Tam công chúa Long Tích Dung làm tổng quản, Tạ Tất An lĩnh chức phó giáo chủ. Mà kết cục của phó giáo chủ và tổng quản trước đây như thế nào, y không quan tâm.

Dạ Mã Di nghĩ cách, “Bái trong lòng.”

Ám vệ Cửu quyết đoán nói, “Ta bái giúp ngươi.” Dứt lời thì vén áo, dập đầu hai cái cho hai người. Giáo chúng cười ầm ĩ.

Bởi vì Ngọc Phù Dung phải hỗ trợ Tư Đồ Phong xây dựng lại phủ Tư Đồ nên không có thời gian rảnh, phần lễ bái cao đường được giản lược.

Tới phần bái lẫn nhau, Kim Bất Hoán chọc ghẹo, “Hay là Giáo… Lão giáo chủ để thuộc hạ bái hộ nhé?”

Tư Đồ Nhã nóng nảy, “Ta chưa chết!” Làm bộ muốn bò dậy, lại không thể nhúc nhích.

Tạ Tất An nhìn mà nhức nhối, “Đổi thành hôn nhau cũng được.”

Ám vệ Cửu gật đầu, cúi xuống định hôn Tư Đồ Nhã, thấy mọi người chăm chú nhìn mình, còn Tư Đồ Nhã long lanh hứng thú thì tự nhiên cứng còng không hạ nổi miệng. Hắn quay đi, thở dài một hơi, lúng túng nói, “… Lát nữa hôn.”

Tư Đồ Nhã biết rõ còn hỏi, “Lát nữa là lúc nào?”

Dạ Mã Di đã quá hiểu tâm ý của ám vệ Cửu, “Chủ thượng định vào động phòng mới hôn.”

Ám vệ Cửu vội vàng chuyển đề tài, líu cả lưỡi, ấp a ấp úng, “Đưa, đưa, đưa…”

Gần trong gang tấc, Tư Đồ Nhã nhướn mày, “Đưa vào động phòng?” Mọi người lại cười ầm ĩ.

Ám vệ Cửu khoát tay, cuống quít rút ra một ống trúc từ trong vạt áo. Bàn tay hắn khẽ gồng, ống trúc chia năm xẻ bảy, một cành đào nở hoa rực rỡ nằm giữa cột băng trong suốt lấp lánh hiện ra.

Tư Đồ Nhã giật mình, từ khi trúng băng tằm cổ, Xuân Hạ y chưa từng rời khỏi núi tuyết, hoa đào mới chỉ thấy trong tranh, bất giác cứ nhìn ngắm mãi.

Ám vệ Cửu ẩn ý nói, “Ta từng gặp sư tổ Kiếm Môn tại Tiểu Kiếm Sơn. Bà ấy cũng ngã xuống từ vách núi, xương sống vỡ vụn. Dùng Chập Long Thụy Công ngủ vài thập niên, lưu giữ tuổi xuân vĩnh hằng tươi đẹp. Giống như cành đào này…”

Tư Đồ Nhã ấm áp cõi lòng, “Ta cũng sẽ Chập Long Thụy Công, giống như cành đào này, mãi mãi ở bên ngươi.”

Lão giáo chủ thâm tình sâu lắng tự so sánh với hoa đào, giáo chúng Cửu Như Thần Giáo rùng cả mình. Ám vệ Cửu hồn nhiên không biết, cảm động khàn giọng, “Ngươi yên tâm ngủ, nhất định ta sẽ chữa khỏi cho ngươi. Còn cả một đời, chắc chắn sẽ có cách!”

Ý cười càng sâu trong mắt Tư Đồ Nhã, “Có thể thấy là ta có phúc hơn sư tổ Kiếm Môn. Có người thích ta, nguyện cố gắng vì ta.”

Kim Bất Hoán thấy không khí vừa đông cứng vừa kỳ quặc, bèn pha trò, “Lão giáo chủ ơi, đêm động phòng hoa chúc có cần thuộc hạ làm giúp không?”

Tư Đồ Nhã ung dung đáp, “Không cần, lúc bản tôn rơi xuống đất, bảo vệ phía trước có thể gọi là hoàn mỹ.”

Ám vệ Cửu vẫn chưa quen với kiểu nói chuyện thô bỉ của Tư Đồ Nhã. May mà Dạ Mã Di cũng chưa quen, lệnh Ô Y Vệ lôi giáo chúng như sói như hổ ra ngoài. Sau đó, ánh mắt ám vệ Cửu bất giác hạ xuống giữa hai chân Tư Đồ Nhã… Hoàn mỹ thật sao?