Ám Vệ Công Lược
Chương 2:
Chông sắt của Đường Môn, khác với chông sắt quấn vó ngựa của Viên Môn, chỉ nhỏ bằng hạt hướng dương, dựa vào ‘Niêm Hoa Chỉ’, khi bắn dùng lực ngón tay, lực khớp ngón tay và nội lực thâm hậu. Dáng dấp bốn vị công tử chính tông này, thoạt nhìn dịu dàng vô hạn, Âm Dương quái khí, rất giống nữ nhân.
Võ Lâm Minh chủ Tư Đồ Khánh hiểu rõ chỉ chưởng (chưởng dùng ngón tay) này, sư tổ gây dựng Đường Môn là nữ nhân, được người đời sau gọi là Đường đại tẩu, vốn chỉ kéo xe mua tương, lại có thể phát triển Đường Môn tới mức “Đàm Đường biến sắc” (Nhắc tới Đường môn là tái mặt), khắp chốn giang hồ chưa từng có, là chuyện hậu bối chưa ai làm được.
Ám vệ Cửu nhanh chóng vung tay, song đao xoay tròn như múa —
Trong đám quần hùng xem cuộc chiến có không ít cao thủ dùng đao. ‘Đơn đao khán thủ, song đao khán tẩu’ (Một đao nhìn tay, hai đao nhìn cách xuống tay). Đại đao dựa vào lực thân thể, đoản đao nhờ lực cổ tay, tiểu đao (dao) cần lực ngón tay. Ám vệ Cửu cầm hai thanh đoản đao, nên phải xem công phu dùng lực cổ tay và cách xuống tay như thế nào.
Lưỡi đao tựa trăng non, xé gió quay tròn trong tay ám vệ Cửu, lại giống trăng tròn sáng loáng trong veo.
Chông sắt đầu tiên đập vào lưỡi đao, leng keng vang, nháy mắt bung ra, bốn cánh bắn ra bốn phía, chia nhau đánh tới vai, chân của ám vệ Cửu, cùng với phía trên và phía dưới bia ngắm hình người cách đó vài bước. Ám khí cực kỳ lắt léo, mọi người tấm tắc ngạc nhiên, ám vệ Cửu vừa phải cản phá ba mũi chông sắt, vừa phải đối phó với bốn cánh chông mới này.
Chỉ thấy ám vệ Cửu thong thả giơ tay lên, thu lại đao bên trái, ‘Bạch Vân Cái Đỉnh’ (mây trắng che đỉnh) đánh tới mũi chông thứ hai, tiện đà chuyển bước nghiêng mình, suýt soát né được chông thứ ba và thứ tư, cùng với hai cánh chông tách ra từ chông thứ nhất.
Mọi người không kịp nhìn, vội vàng chuyển mắt sang bia ngắm hình người — Đối với ám vệ mà nói, sống chết của bản thân không đáng kể, luận thắng bại phải dựa vào an nguy của chủ nhân. Có bảo vệ được bia ngắm hay không mới là mấu chốt lựa chọn ám vệ. Bản lĩnh cao cường mà không bảo vệ được chủ nhân thì có tác dụng gì.
Vừa rồi có hai cánh chông bắn về phía bia ngắm, ám vệ Cửu lại không ra đỡ. Mọi người nhìn lại, chỉ thấy đoản đao rời tay đã vẽ một vòng cung quay về, kịp lúc ngăn cản một trong hay cánh chông. Đại công tử vỗ tay, “Hay cho một chiêu ‘Nhạn Biệt Phân Sí’.” (Chim nhạn chia cánh)
Nhị công tử tựa vào lan can xác nhận, “Chiêu ‘Cô Nhạn Xuất Quần’ (Cánh nhạn hợp bầy) này dùng rất tốt.” Nhìn theo tay y, không ít nhân tài phát hiện, một cánh chông khác, chẳng biết từ lúc nào đã bị phi đao của ám vệ Cửu ghim vào vách tường đằng xa.
Cao thủ dùng đao đứng xem cuộc chiến không khỏi nể phục. Ám vệ Cửu dùng các chiêu thức rất tầm thường trên đường phố. Những chiêu thức này, người có võ công đều biết hóa giải thế nào. Bởi vậy mới không dùng được, chỉ đủ khoe khoang biểu diễn trước mặt người mới mà thôi. Thế nhưng, ám vệ Cửu lại dùng chiêu thức vỉa hè, chặn được chông sắt của Đường Môn!
Tư Đồ Khánh liếc Đường gia chủ bên cạnh, sắc mặt Đường gia chủ vẫn bình thường.
“Đắc tội.” Đệ tử Đường Môn đứng phía Đông đột nhiên nói.
Mọi người nhìn theo, chỉ thấy đệ tử này áo gấm xa hoa, dáng điệu cao ngạo, khuôn mặt ngọc ngà, ngón tay mảnh mai đều đặn, tướng mạo khá giống con gái Đường Thiết Kiều của Đường gia chủ, nhưng tuấn tú hơn nhiều, so với các đệ tử khác thì như hạc trong bầy gà, rất dễ nhận ra. Hắn vừa dứt lời, ba đệ tử khác dồn dập nhảy lên, đáp xuống lầu hai.
Ám vệ Cửu im lặng đứng vững. Tấm vải thưa quây quanh mũ rộng vành nhẹ đung đưa, nhịp thở dồn dập mạnh mẽ.
“Đại ca, kia là ai?” Tư Đồ Tam công tử hỏi.
“Là Thiếu gia chủ Đường Môn, Đường Thiết Dung.” Đại công tử nghiêm mặt.
“Ồ,” Tam công tử chế nhạo, “Trông giống đại cô nương nhỉ.”
Đại công tử lại tiếc rẻ nghĩ, ám vệ Cửu rất thông minh, biết Đường Thiết Dung không tầm thường nên đã kịp lo trước tính sau, để dành nội tức. Nhưng mà, một ám vệ nhỏ nhoi trong phủ nhà mình, có thể thắng được Gia chủ tương lai của Đường Môn sao? Thế này chẳng còn là thử thách ám vệ nữa, mà đã liên quan tới thanh danh Đường Môn gây dựng trăm năm — Nếu không muốn tổn thương hòa khí giữa Tư Đồ gia và Đường Môn, thì bằng cách nào ám vệ Cửu cũng phải chết dưới tay Đường Thiết Dung!
Không hẳn. Nhị công tử tao nhã, ngước mắt nhìn phụ thân Tư Đồ Khánh. Tư Đồ Khánh bình thản ung dung. Thỉnh thoảng còn thảo luận đôi câu với Đường Môn Gia chủ. Nhị công tử rút quạt, mở ra khẽ phe phẩy, ám vệ Cửu chưa chắc phải chết. Đường Môn Thiếu gia chủ bại dưới tay ám vệ của Võ Lâm Minh chủ đúng là nhục nhã vô cùng; nhưng nếu bại dưới tay thủ hạ của con trai của Võ Lâm Minh chủ, thì chuyện nhỏ lại hóa như không.
Quần hùng xem cuộc chiến, nào biết tâm tư của các công tử Tư Đồ gia. Chỉ thấy trên tay Đường Thiết Dung là một sợi dây bạc lóng lánh, trên dây rủ xuống một đóa hoa sen bằng sắt tinh xảo, nhỏ bằng móng tay cái, có bông đang hé nụ, có bông đã nở xòe.
Sợi dây xa xỉ khéo léo như vậy, đặt trên cổ tay Đường Thiết Dung như một chiếc vòng tay khiêu vũ. Đường Thiết Dung tuấn tú cao ngạo đeo nó, trông đẹp mắt cực kỳ — Nếu hắn không phải Đường Thiết Dung, không phải con trai cả của Đường Môn Gia chủ, chắc chắn người khác sẽ nghĩ hắn là báu vật độc chiếm, kim ốc tàng Kiều của một vị quyền quý nào đó.
Đường Thiết Dung nhấc chân nhảy lên, áo hoa chợt phất, thân hình như ngọc đã không còn ở vị trí cũ. Quần hùng dùng ánh mắt si mê đuổi theo dáng hắn, hồn nhiên quên mất đây là đài luận võ của Đường Môn, chỉ biết áo gấm lộng lẫy kia không ngừng tung ra hoán ảnh, nhẹ nhàng như hồng nhạn lướt nước. Mà vòng eo thon kia, tao nhã cuộn lại giữa không trung, mũi chân và hai cổ tay mở ra, linh hoạt nắm lấy sợi dây bạc, xoay tròn đóa sen sắt, lúc nhanh lúc chậm — Hung ác đánh tới ám vệ Cửu đứng giữa sân luyện võ!
Quần hùng tức thời biến sắc. Lúc này mới nhớ ra, sợi dây này rất giống ‘Thằng Phiêu’ (Phi tiêu dây thừng), dùng dây thừng quất ám khí cực độc văng ra, nhất định là ám khí của Đường Môn. Bọn họ chưa từng thấy, muốn hỏi người khác xem đó là gì, nhưng lại không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc giao chiến này.
Trong phút chốc, ám vệ Cửu không có hơi thở, Đường Thiết Dung cũng không còn hơi thở.
Hai người nín thở đối chọi gay gắt.
Đóa sen sắt nở bung giữa không trung, cánh hoa sắc nhọn biến thành ám khí nhúng chất độc, tỏa ra mùi thơm kỳ dị.
Đưa mắt nhìn xa, ám vệ Cửu đội mũ rộng vành, vẫn đứng im tại rừng hoa cuối xuân, thản nhiên chờ hoa rơi bao phủ.
Nhị công tử ngẩn ngơ, phe phẩy quạt, tức cảnh sinh tình, “Đây chính là, lạc hoa nhân độc lập, vi vũ yến song phi.” (Trích bài thơ Lâm Giang Tiên của Án Cơ Đạo, tạm dịch: Hoa rơi người tách biệt, mưa nhẹ én sánh đôi)
Cánh hoa sắt nhỏ bé tinh xảo, giống như bị ám vệ Cửu hấp dẫn, bay lả tả, ùn ùn lao tới từ bốn phương tám hướng!
Ám vệ Cửu một chiêu ‘Hoài Trung Bão Nguyệt’ (Trong lòng ôm trăng), tay trái vung đao bảo vệ trung tâm, chặn cánh hoa mang độc, đồng thời tay phải dùng đao chém tới, dễ dàng khiêu khích, chọn lọc ứng đối. Hắn ứng chiến tự nhiên, như thể hai thanh đao có gắn nam châm, cánh hoa thép lao tới sẽ tự động bị hút vào mặt đao. Hắn đi tới đâu, cánh hoa theo tới đó, nhưng dù thế nào vẫn không đuổi kịp hắn.
Ám khí và mặt đao va chạm, tiếng kim loại vỡ vang lên như mưa rào. Bốn phía bia ngắm hình người như có bốn chiếc ô sắt vô hình.
Ám vệ Cửu cũng không ngẩng đầu lên — Hắn không rảnh, tựa hồ chỉ vu vơ luyện võ giữa sân, bóng dáng màu lam thoắt ‘Tả Hữu Phùng Nguyên’ (Tất cả thuận lợi), thoắt ‘Ngân Long Xuất Hải’ (Rồng bạc ra khơi). Trông hắn vừa ‘Binh Ủng Ngọc Môn’ (Binh quây cổng ngọc), lại chợt ‘Tẩu Mã Hộ Giá’ (Cưỡi ngựa hộ giá). Nhìn hắn như ‘Hàn Tín Mai Bộ’ (Bước chân Hàn Tín) nghênh đón ‘Hoành Tảo Thiên Quân’ (Ngàn quân tiễu trừ), lại rõ ràng là ‘Trọng Thượng Triều Dương’ (Hừng đông trùng lặp) và ‘Bạch Vân Cái Đỉnh’ (Mây trắng che đỉnh).
Tuy không thấy mặt, nhưng sự nhẫn nại và khí phách này, đương niên khiến mọi người kinh sợ. Một ám vệ khiêm tốn cẩn trọng như vậy, nếu có thể thu về dưới trướng, so với tuyệt thế võ công, tuyệt đỉnh binh khí, thì còn khiến anh hùng hào kiệt mang ngọc mắc tội an tâm hơn nhiều.
Quần hùng lộ vẻ xúc động, Tư Đồ Khánh thoáng vui mừng, ám vệ Cửu nhớ rõ lời ngài dạy, “Bản lĩnh phải toàn vẹn, tâm phải nghĩ tới chủ đầu tiên, bảo vệ chủ như hình với bóng, không vui không giận không kiêu căng, thảnh thơi bình tĩnh chớ dè dặt, mới là ám vệ được nuôi dạy thành công.”
Đường Thiết Dung quay sợi dây tinh xảo, bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện, ám khí dày đặc như mây. Cánh hoa điên cuồng rì rào bay lượn, càng lúc càng phức tạp, càng lúc càng rắc rối. Mùi hương đã không còn thơm dịu, có ngọt, có mát, có nồng nàn nhiều dạng, ngửi lâu còn thấy chua chát và cay xè, quần hùng xem cuộc chiến trên lầu chợt thấy ù tai hoa mắt, sờ lên mũi, máu mũi đã chảy xuống.
“Nín thở, có độc…” Trong đám người, có hiệp khách võ công cao cường, dùng nội lực bình tĩnh truyền âm, nhắc nhở mọi người.
Quần hùng bất chấp xem cuộc chiến, ngồi xuống đất vận công chống cự. Trên hành lang lầu hai chỉ còn mấy người ít ỏi đứng vững. Trong đó bao gồm Võ Lâm Minh chủ Tư Đồ Khánh, đệ tử của Đường Môn Gia chủ, chưởng môn các đại phái và Hắc Miêu Trại chủ Nguyệt Hoàng.
Ba công tử Tư Đồ gia cũng đứng như không có việc gì, trong đó một vị công tử còn phe phẩy quạt, thưởng thức mưa hoa như tuyết rợp trời. Y thanh tao lịch sự nói, “Đúng là không ngoài dự liệu của Đại ca, ‘Mãn Thiên Hoa Vũ’ (Hoa bay rợp trời) uy lực kinh người.”
Mọi người kinh ngạc — Công tử này đứng thì đứng, chứng tỏ kiến thức của y sâu rộng, biết ‘Mãn Thiên Hoa Vũ’ là tuyệt chiêu của Đường Môn, cực kỳ độc địa, từ đầu đã nín thở không nói. Nhưng lúc này y lại chẳng màng sống chết mở miệng ra, hồn nhiên hít vào trăm loại kịch độc đã ngập tràn hành lang. Vài nhân sĩ giang hồ võ công yếu kém sững sờ nhìn cây quạt phe tới phẩy lui… Bọn họ đã trúng độc nặng, chẳng mấy chốc choáng váng quỵ xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Quần hùng nhìn các đệ tử Đường Môn ung dung xem cuộc chiến, giận mà không dám nói.
Võ Lâm Minh chủ Tư Đồ Khánh vận nội công truyền âm rằng, “Đừng hoang mang. Đường gia chủ ở đây, xong việc tất nhiên sẽ phân phát thuốc giải.”
Đại công tử phúc chí tâm linh (phúc đến thì sáng dạ), nhìn sang Nhị công tử, vận nội công truyền âm hỏi, “Nhị đệ, ‘Mãn Thiên Hoa Vũ’ có phá được không?”
Nhị công tử phe phẩy quạt, thấp giọng đáp, “Tiểu đệ ngu dốt, Đại ca nói vậy, tất đã có cao kiến rồi.”
Đại công tử đắc ý, “Đường Môn cũng chỉ đến thế. Đệ xem ‘Mãn Thiên Hoa Vũ’ kia, mỗi chớp mắt lại đánh về phía ám vệ từ ba mươi sáu hướng. Nếu có thể thăm dò ba mươi sáu hướng này cùng với trình tự biến hóa, thì sẽ dễ dàng bắt được Đường Thiết Dung.”
Ám vệ Cửu vẫn đang im lặng chống đỡ ám khí đầy trời, chỉ ngẫu nhiên đẩy mạnh bia ngắm, để cơ quan mang theo bia ngắm né tránh thế công, hắn không hề có ý phản đòn. Cuộc chiến cứ giằng co như vậy.
Nhị công tử thình lình chuyển sang truyền âm kín đáo, “Đại ca nói rất đúng… Ba mươi sáu phương hướng của Đường Thiết Dung, có lẽ tiểu đệ đã hiểu, là ngắm tới ba mươi sáu tử huyệt của ám vệ?”
Đại công tử cũng ngộ ra, nhìn kỹ lại, quả nhiên, cánh hoa thép không ngừng hướng về ba mươi sáu yếu huyệt quanh người ám vệ.
Nhị công tử lại nói, “Đại ca, nếu không muốn ám vệ này chết, thì một trong chúng ta phải ra tay phá ‘Mãn Thiên Hoa Vũ’.”
Đại công tử lại ngộ ra — Không sai, ám vệ không được thắng Thiếu gia chủ Đường Môn, nhưng nếu nhi tử của Võ Lâm Minh chủ thắng thì Đường Môn cũng không mất mặt lắm. Chung quy tất cả đều là danh môn hậu bối. Hắn nghĩ vậy, tay nắm lan can, đang định ra giúp thì phát hiện chiến cuộc giằng co thình lình chuyển biến!
Chẳng rõ tại sao, Ám vệ Cửu nghiêng mình bảo vệ bia ngắm đột ngột trúng một cánh hoa độc, sau đó đầu gối và lưng cùng trúng độc.
Thắng bại đã phân. Hành lang lầu hai yên tĩnh đến cực điểm.
Quần hùng vừa sợ vừa giận, sinh lòng cảm thương với ám vệ Cửu. Với độc tính của ‘Mãn Thiên Hoa Vũ’, dù ám vệ Cửu được uống thuốc giải của Đường Môn thì từ nay cũng chỉ thành tàn phế. Bằng không với bản lĩnh này, nhất định có thể thêm lông thêm cánh cho chủ nhân mặc sức vùng vẫy.
Vài vị cao thủ võ lâm đang đứng đồng loạt nhảy xuống khỏi hành lang, dùng chưởng lực phá vỡ song cửa sổ bốn phía sân luyện võ.
Tư Đồ Khánh rút trường kiếm khỏi vỏ, tung hoành một chiêu ‘Tuyết Quang Hạo Nhiên’ (Ánh tuyết cuộn trào), mọi người chưa kịp hiểu vì sao, đã thấy gió rét ào ào thổi qua, không khí xung quanh trở lại tươi mát. Đường kiếm mang theo mùi tuyết tháng Chạp, khiến người ta tỉnh táo hẳn lên.
“Đường gia chủ,” Tư Đồ Khánh thu kiếm, miệng cười tươi, “‘Mãn Thiên Hoa Vũ’ này, thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt.” Ngài nhìn sang Đường Thiết Dung đã thu thế đứng nghiêm, lại khen, “Quả nhiên là, hổ phụ vô khuyển tử!”
Đường gia chủ vỗ Đường Thiết Dung, vờ nổi giận, “Nghiệt tử, xem ngươi làm gì kìa, nhanh đi nhận lỗi với Minh chủ!”
Tư Đồ Khánh giơ tay ngăn cản, “Ấy, không cần.” Ngài quay lại nhìn ám vệ Cửu quỳ trên đất, “Thứ cẩu sủa bậy này, giết một con cũng chẳng tiếc. Đường Môn uy chấn thiên hạ mà ngươi cũng dám mạo phạm, đúng là to gan lớn mật!”
Ám vệ Cửu quỳ dưới chân Tư Đồ Khánh, khớp ngón tay chống đất nhẹ co giật. Trên nền đất phía dưới mũ rộng vành, từng giọt máu rớt xuống.
Đường Thiết Dung chưa bao giờ gặp phải kình địch như ám vệ Cửu, cũng khá luyến tiếc, trù trừ nói, “Cha…”
Đường gia chủ ngoảnh mặt làm ngơ, “Chậc, còn không mau phân phát thuốc giải.” Đường Thiết Dung do dự một thoáng, chỉ có thể nhận lệnh cáo lui.
Ba vị công tử Tư Đồ gia bước tới trước mặt Đường gia chủ, chắp tay hành lễ đưa tiễn, rồi mới chuyển sang Tư Đồ Khánh, “Cha.”
Tư Đồ Khánh yêu thương hỏi, “Thế nào, chọn được ai rồi?”
Tam công tử liếc ám vệ Cửu đang quỳ chờ chết, giành trước, “Con chọn ám vệ Nhất!”
“Được,” Tư Đồ Khánh hỏi lão Đại lão Nhị, “Các con thì sao?”
Đại công tử tiếc nuối nhìn ám vệ Cửu chịu đựng co giật, thở dài nói, “Con chọn ám vệ Bát.”
Nhị công tử cất quạt, không tỏ thái độ.
Tư Đồ Khánh biết, đứa con thứ hai này từ xưa đến nay không tranh giành với ai, cũng không thích bắt bẻ ai. Chung quy số ám vệ còn lại đều không phải cao thủ có thứ hạng, chọn ai cũng như nhau. Ngài cũng áy náy, thấp giọng an ủi, “… Con thích cuốn ‘La Chức Kinh’ phải không, lát nữa cha nhờ người mua cho con nhé.” Dứt lời, ngài lại nghiêm khắc nói với ám vệ Cửu, “Quỳ làm gì nữa, cút ra ngoài mà chết đi.”
Ám vệ Cửu cố gắng bò dậy, đôi tay chảy máu đỏ thẫm. Không biết khuôn mặt dưới lớp vải đen kia trông thế nào, nhưng có vẻ hắn không thấy đường, tức là đôi mắt đã mù bởi ‘Mạn Thiên Hoa Vũ’. Ngay khi hắn ngỡ ngàng lảo đảo, Nhị công tử thình lình kéo lấy hắn.
“Cha, con nghĩ xong rồi, con chọn hắn.”
Đại công tử và Tam công tử ngớ người, cười nhạo nhìn lão Nhị, “Đệ choáng rồi hả, chọn người sắp chết làm gì?”
Tư Đồ Khánh cũng cười nói, “Đúng thế, con chọn hắn làm gì?”
Nhị công tử quay đầu nhìn quanh, người của Đường Môn đều đã rời khỏi sân luyện võ. Y yên lòng đáp, “Cha, lúc nãy… Ám vệ Cửu nghiêng người có ngẩng lên nhìn cha, cha gật đầu, hắn mới cố tình trượt tay, trúng ‘Mãn Thiên Hoa Vũ’.”
Lời này vừa nói ra, chớ nói hai công tử khác, cả Tư Đồ Khánh cũng kinh ngạc, ám vệ Cửu đội mũ rộng vành che vải đen, thay đổi bên trong rất khó phát hiện. Nhưng động tác nhỏ như vậy lại rơi vào mắt Nhị công tử.
“Vì đại cục, cha muốn hắn chết, hắn cam tâm chịu chết.” Nhị công tử nói tiếp, “Con muốn ám vệ như thế.”
Tư Đồ Khánh thở dài, “Con nói đúng. Nhưng hắn không sống được lâu nữa.”
Nhị công tử nhớ tới cuốn ‘Trường Sinh Điện’ mới xem, trong viết ‘Vạn dặm sá chi Nam hay Bắc, hai trái tim đàm luận chuyện tử sinh‘. Rất hợp với tình thế này. Y nắm cổ tay ám vệ Cửu, giọng điệu kiên quyết rõ ràng, “Tư Đồ Nhã con đã vừa mắt thứ gì, xưa nay không màng chuyện sinh tử.”
Ám vệ Cửu vốn đang cố nén đau đớn, cả người tức khắc lặng im. Nhị công tử phát hiện, mỉm cười với hắn qua mành vải đen.
Tư Đồ Khánh gật đầu, hỏi lão Đại lão Tam, “Hai con không cần ám vệ Cửu thật chứ?”
Tam công tử kiên quyết không cần. Lấy người chết làm gì. Xui.
Đại công tử do dự, hắn nghi ngờ quan sát ám vệ Cửu, ám vệ Cửu chắc chắn đã trúng ‘Mãn Thiên Hoa Vũ’, hắn tận mắt chứng kiến, lại nhìn máu trên lòng bàn tay ám vệ Cửu ho ra — Vừa đặc, vừa đen, vừa bẩn, cùng lắm chỉ cầm cự thêm được nửa canh giờ.
“Được rồi.” Tư Đồ Khánh thẳng thắn nói, “Con đưa đi đi. Phong nhi Tung nhi, hai con đi tiếp khách với cha.”
Nhị công tử Tư Đồ Nhã nghe vậy thì sung sướng nhìn theo ba người rời đi, nhưng chợt nhớ ra gì đó, gọi với theo bóng lưng Tư Đồ Khánh, “Cha ơi, đừng quên ‘La Chức Kinh’ nha. Tự cha hứa mua cho con đó.”
Tư Đồ Khánh kẹp ống áo nén giận, thầm nhủ, tiểu tử thối, được lời còn khoe mẽ!